Chương
Trực giác mách bảo Cố Thanh Hy là thứ này rất quan trọng với nàng, phải tìm cách có được nó. Thế nên Cố Thanh Hy cất tiếng nói: “Nếu Lược Ảnh không ngại thì ta có thể xử lý vết thương và chữa cho ngươi!”
Lược Ảnh vẫn chẳng lên tiếng, hoàng hậu Sở Quốc đã quay người đi, không để mọi người nhìn thấy hình ảnh mình khóc.
Tất cả chỉ có thể nghe được giọng nói nghẹn ngào của bà ấy: “Phiền Cố cô nương chữa trị cho Lược Ảnh, chúng ta sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài!”
Nghe thế, Cố Thanh Hy vội phủ áo choàng len lưng Lược Ảnh, bất ngờ điểm huyệt ngủ của hắn ta, sau đó nhờ Tiêu Vũ Hiên vác hắn ta vào trong một căn phòng trống kế bên.
Tiêu Vũ Hiên đặt Lược Ảnh lên giường rồi ra ngoài, Cố Thanh Hy nhanh chóng theo vào, vờ chuẩn bị vài thứ, đợi Tiêu Vũ Hiên ra ngoài rồi mới đóng cửa kín kẽ.
Nàng dùng sức lật úp Lược Ảnh đang nằm ngửa xuống, tỉ mỉ quan sát phần lưng của hắn ta, đặc biệt là nơi nhô lên hình tròn, nàng quyết định sẽ lấy nó ra.
Là một y sư giỏi giang, thuốc mê và thuốc tê luôn là những thứ mang theo bên người khi cần, Cố Thanh Hy soạn đồ xong thì đút cho Lược Ảnh một viên thuốc tê, sau đó nhẹ nhàng kéo áo khoác mới phủ lên xuống.
Dao găm được hơ nóng trên lửa để khử trùng, dù đối phương là ai, dù vì mục đích gì, nàng vẫn phải hoàn thành một cách hoàn hảo và an toàn nhất.
Mũi dao được hơ nóng sắc bén chạm lên phần da đầy sẹo của Lược Ảnh, rạch mở chỗ lồi lên giữa lưng, máu tươi trào ra, Cố Thanh Hy nhẹ nhàng thấm bằng khăn sạch đã chuẩn bị trước.
Nàng từ từ rạch to hơn, mắt thấy một thì gì đó hình tròn đang lóe sáng, Cố Thanh Hy cẩn thận cầm đồ gắp lôi ra một viên hạt châu.
Điều khiến Cố Thanh Hy ngỡ ngàng và hoang mang là nó y hệt Long châu, nhưng nàng nhớ là viên Long châu cuối cùng đang nằm trong tim Tiêu lão tướng quân cơ mà, điều này chắc phải đợi Lược Ảnh tỉnh dậy rồi hỏi, nhưng nàng đoán có lẽ cũng vì viên Long châu này nên Lược Ảnh mới bị đánh cắp từ khi mới lọt lòng.
Dù vì lý do gì thì nàng cần phải xác định xem viên Long châu này có phải là thật không đã, toàn bộ sinh mạng của Ngọc tộc đang phụ thuộc vào nó mà. Chỉ cần nó là thật, nàng không cần phải tổn thương bạn bè của mình nữa, còn có thể cứu tộc dân của mình.
Sau khi băng bó xong cho Lược Ảnh, Cố Thanh Hy quyết định từ biết mấy người hoàng hậu Sở Quốc, nàng quay về Ngọc tộc để xác nhận viên Long châu đột ngột xuất hiện này đã.
Vài ngày sau, Cố Thanh Hy nhanh chóng tới Ngọc tộc sau chặng đường dài.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy, mấy trưởng lão Ngọc tộc và Từ lão vội vàng đi tới vì họ biết, nếu không phải là việc gấp gáp, nàng sẽ chẳng mạo hiểm nguy cơ bại lộ để tới đây.
“Có chuyện gì vậy?”
Cố Thanh Hy cũng nói thẳng: “Ta tìm thấy một viên Long châu nhưng không thể xác định nó là thật nên quyết định đến đây luôn, dù sao hôm nay cũng đã là ngày ”.
Các trưởng lão và Cố Thanh Hy nhanh chóng vào sảnh nghị sự, Cố Thanh Hy lấy ra viên Long châu đặc biệt kia, kể rõ ngọn nguồn.
Các trưởng lão xôn xao, họ chỉ biết là có bảy viên Long châu thôi, hoàn toàn không biết thêm thông tin gì nữa, lúc này, Từ lão chợt lên tiếng:
“Theo bí văn chỉ có tông chủ Ngọc tộc được biết thì có tới tận tám viên Long châu, viên Long châu thứ tám này có thể thay thế bất cứ viên nào thiếu trong bảy viên kia nhưng yêu cầu để giữ gìn năng lượng bên trong khắt khe hơn bảy viên kia nhiều, nó phải được dưỡng gần người có long khí: Hoàng đế, hoàng tử, hoàng tôn…”