Cuồng Phi Sủng Vương

chương 134: chương 134

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sư phụ, ta tới tham gia đại hội đấu văn chỉ là muốn tìm người phá được ván cờ Linh Lung, hiện tại ván cờ Linh Lung đã được giải, ta đã toại nguyện rồi, ta không có ý định tranh giành vị trí đứng đầu đại hội đấu văn, huống hồ, đồ đệ sao có thể tranh danh đoạt lợi với sư phụ được”.

Kỳ Thánh vuốt chòm râu hoa râm, hớn hở cười nói.

Trong lòng Cố Thanh Hy tức nghẹn họng.

Ai nói nàng không biết xấu hổ chứ? Luận không biết xấu hổ thì rõ ràng Kỳ Thánh đứng thứ hai không ai dám nhận số một.

Cố Thanh Hy còn muốn nói gì đó thì Kỳ Thánh đã chuồn đến chỗ sứ thần Sở Quốc, kiên quyết không chịu xuất trận.

Sứ giả Sở Quốc trong lòng càng uất ức, nói hết lời rồi mà Kỳ Thánh vẫn không chịu tiếp tục tham gia, chỉ đành trơ mắt ra bỏ lỡ cơ hội có được chuông Phá Hồn.

Cố Thanh Hy chỉ có thể chuyển chú ý lên đám Diệp Phong, Thường Chân Thường Bình: “Này, ba người các ngươi có muốn cược với ta không?”

Ba người đó lần này đến trả lời cũng lười không trả lời, cầm bút lên bắt đầu làm thơ, tránh để Trạch Vương dẫn trước.

Cố Thanh Hy mất hứng, cũng cầm bút lên tùy ý viết lung lung trên giấy.

Mọi người hơi giật mình.

“Không phải nói Cố tam tiểu thư không biết chữ sao? Ta thấy tư thế cầm bút của cô ta khá lão luyện đó chứ, ngươi xem, cô ta viết nhanh thật”.

“Ai biết được cô ta đang viết nhăng viết cuội gì trên giấy, không nhanh được sao?”

“Không phải đâu, ngươi nhìn cô ta phong thái tự tin thế kia, hình như lại thắng chắc rồi?”

“Cô ta có được bao nhiêu kiến thức, người khác không biết lẽ nào ngươi cũng không biết ư?”

Tiểu Lý Tử thấy Dạ Hoàng trong lòng thấp thỏm, an ủi nói: “Hoàng thượng, ván vừa nãy Cố tam tiểu thư chẳng qua chỉ là may mắn thôi, vòng so tài thi thư này phải dựa vào bản lĩnh thật sự, cô ta tuyệt đối không thể thắng tiếp được nữa, hoàng thượng cứ việc yên tâm chờ xem chuyện cười của Cố tam tiểu thư là được ạ”.

Dạ Hoàng bất ổn lo lắng.

Theo lý thì cuộc so tài thi thư Cố Thanh Hy ắt bại không nghi ngờ, nhưng trong lòng hắn ta thế nào lại không nỡ như vậy.

Năm người so tài, hai người Thường Chân Thường Bình viết viết dừng dừng, vắt óc suy nghĩ.

Diệp Phong sống lưng thẳng như cây tre, hắn ta cúi đầu, mắt đến chớp cũng không chớp, tay viết liên hồi soàn soạt, chỉ khoảng nửa khắc đã viết được gần mười bài thơ.

Mặc dù Trạch Vương viết liên tục nhưng hắn ta nôn nóng bất an, tay không ngừng gãi ngứa, hai hàng lông mày díu chặt lại, thơ viết xong chốc chốc lại chán ghét vò vào vứt đi.

Nhìn sang Cố Thanh Hy đang buồn chán ngáp ngắn ngáp dài, động tác trên tay không dừng, viết soàn soạt mấy chữ đã xong một bài thơ, mặc dù nàng viết cuối cùng nhưng thơ nàng viết ngoài Diệp Phong ra thì là nhiều nhất trong mọi người.

Từ phu tử lại đang lẩm bẩm chửi bới: “Ngông cuồng, quá ngông cuồng rồi, giờ là lúc nào mà cô ta còn cố làm ra vẻ cho ai xem”.

Mọi người trong học viện Hoàng gia cũng lũ lượt lắc đầu thở dài.

Cho dù có thắng hai vòng thì sao, vòng thứ ba vẫn sẽ thua thôi.

Bọn họ cho rằng, người đứng đầu vòng này có lẽ là tên thư sinh keo kiệt Diệp Phong đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio