Chương
Từ phu tử bước tới trước mặt nàng, cười nói: “Tam tiểu thư, biểu hiện ở hành động, thể hiện ở cử chỉ, tiếp theo là cái gì, xin tam tiểu thư giảng cho mọi người nghe”.
Cái gì?
Bảo nàng đọc văn?
Đây không phải là thiên Khuyến Học của Tuân Tử sao?
Cố Thanh Hy thử đọc: “Lời nói đoan chính, hành động tao nhã, đều có thể làm gương. Tiểu nhân học tập, học bằng tai, nói bằng miệng. Giữa tai và miệng chỉ cách nhau bốn tấc. . .”
Từ phu tử chợt nhảy cẫng lên như gặp phải chuyện vui gì đó, kích động chỉ vào nàng.
“Lão phu đã nói với các ngươi rồi, dù Cố tam tiểu thư đang nghỉ ngơi, nhưng những gì lão phu nói, nàng đều nghe không sót chữ nào, Cố tam tiểu thư tập trung học tập hơn các ngươi nhiều, các ngươi phải học theo nàng. Đúng là một hạt giống tốt, trẻ con dễ dạy, trẻ con dễ dạy”.
Cố Thanh Hy đen mặt.
Ông già này, rốt cuộc đang khen nàng hay đang mắng nàng vậy?
“Không phải ta nói khoác đâu, từ lần đầu tiên Cố tam tiểu thư đến lớp học, ta đã thấy nàng đặc biệt hơn người khác rồi, có tiềm lực vô hạn, thử hỏi ai có thể đọc thuộc lòng được Thử Ly chứ? Lão phu cũng xem như người thầy đầu tiên của Cố ta tiểu thư ở học viện Hoàng gia, nhìn xem học sinh giỏi lão phu dạy dỗ đi, thật sự khiến học viện phải nở mày nở mặt mà”.
Từ phu tử không ngừng khen ngợi, còn kể lại chuyện nàng đã chiến thắng tài tử tài nữ các nước trên đại hội đấu thơ.
Thậm chí còn đọc lại bài thơ mà nàng viết.
Cuối cùng Cố Thanh Hy cũng hiểu rồi.
Từ phu tử không phải đang mắng, mà là đang khen nàng.
Nhìn thấy ông ta nói mãi không xong, Cố Thanh Hy vội chen miệng vào: “Phu tử, ý của ông là ta có thể ngủ tiếp sao?”
“Đương nhiên là được, ngươi ngủ cũng có thể nghe giảng giỏi hơn bọn họ, lão phu cho phép”.
Cố Thanh Hy ngáp một cái.
Sao không nói sớm.
Hại nàng căng thẳng mất một lúc.
“Tiếp theo là Thượng Quan phu tử sẽ tiếp tục dạy các ngươi”.
Thượng Quan phu tử?
Thượng Quan Sở?
Phu tử xấu xa nham hiểm đó?
Thôi kệ, ngủ tiếp.
“Cố Thanh Hy ngủ gật trong giờ học, sau khi tan học vẽ lại tranh hôm nay năm mươi lần, chưa vẽ xong chưa cho về”.
Cố Thanh Hy bật dậy.
“Không phải Từ phu tử đã đồng ý cho ta ngủ rồi à?”
“Khi nãy là giờ học của Từ phu tử, Từ phu tử cho cô ngủ, nhưng ta thì không?”
Thượng Quan Sở cười dịu dàng, nét mặt hiền lành.
Cố Thanh Hy chỉ muốn xé rách mặt hắn ta.
Rõ ràng Thượng Quan Sở cố ý làm khó nàng.