Chương
Vu Huy sốt ruột hỏi: “Một trăm bức vẽ? Vậy phải vẽ tới khi nào?”
“Cũng chỉ là một trăm bức mà thôi, nôn nóng cái gì, cho dù là một nghìn bức ta cũng vẫn vẽ ra được như thường”, Cố Thanh Hy nói với bộ dáng uể oải, không hề cho rằng đó là một vấn đề lớn.
Mấy người Tiêu Vũ Hiên đồng loạt té nhào.
“Lão đại, côi có thể đừng đùa nữa có được không, là một trăm bức đó, Thượng Quan phu tử yêu cầu rất cao, cho dù cô có một bức vẽ không đẹp thôi, hắn cũng có thể có đủ mọi cách bới móc”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy nhếch lên, chớp chớp đôi mắt đen trắng rõ ràng.
“Lấy một miếng gỗ tới đây, cả một con dao nhỏ nữa”.
“Ngươi không phải là muốn tự tử đó chứ?”
“Nói vớ vẩn gì đó, mau đi lấy đồ đi”, Cố Thanh Hy đạp Liễu Nguyệt một phát, bực tức nói.
Cố Thanh Hy vẽ bức chân dung ám muội giữa chiến thần cùng Thượng Quan phu tử, sau đó lan truyền khắp học viện, bao gồm cả sự kiện nàng bị Thượng Quan phu tử trừng phạt vẽ một trăm bức tranh cũng bị toàn bộ người biết đến.
Không ít người tò mò chạy tới, muốn nhìn xem Cố tam tiểu thư tài tình nhất trong truyền thuyết này sẽ làm thế nào vẽ một trăm bức chân dung của Thượng Quan phu tử trong giờ nghỉ trưa ngắn ngủi.
Học đường bị vây kín tới chật như nêm cối.
Họ nghĩ rằng Cố tam tiểu thư nhất định là đang liều mạng vẽ tranh.
Chẳng ngờ tới nàng lại đang nhàn nhã vô tư dùng bữa, sau khi ăn xong lại lấy một con dao nhỏ chạm khắc gì đó lên tấm gỗ.
Mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
“Không lẽ Cố tam tiểu thư vì chịu kích thích quá lớn nên cam chịu rồi sao?”
“Ta thấy cũng có khả năng, là một trăm bức tranh đó, cho dù là thần tiên cũng không vẽ nổi, huống hồ cho dù vẽ ra được, chiến thần cũng sẽ không buông tha cho nàng ta, nếu ta là nàng ta cũng sẽ không lãng phí những giờ phút cuối cùng của cuộc đời mình một cách vô ích như vậy”.
“Kỳ quái, sao ta cứ cảm thấy Cố tam tiểu thư dường như không sợ hãi chút nào? Chẳng lẽ là ảo giác của ta”.
“Cố tam tiểu thư đang khắc gì vậy?”
“Còn có thể khắc cái gì, đương nhiên là khắc bia mộ cho bản thân rồi, nếu không ai sẽ thu thập xác cho nàng ta, phải biết là nàng ta thế nhưng đã tách rời quan hệ với phủ thừa tướng, cũng không thể chờ mong phủ thừa tướng đến dọn xác cho nàng ta đi?”
“Đúng là đáng thương, ở độ tuổi còn trẻ lại có tài năng học vấn tốt cứ như vậy lại cứ rơi vào cảnh hồng nhan bạc mệnh, ài…”
Dường như tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt thương cảm.
Đương Đương công chúa ăn xong cơm trưa cũng hào hứng chạy tới, gương mặt nàng ta treo nụ cười đắc ý: “Yên tâm, nếu ngươi chết, bổn công chúa nhất định sẽ rủ lòng nhân từ thay ngươi dọn xác”.
Cố Thanh Hy thổi bay mùn cưa khỏi tấm ván, lười biếng quăng cho Đương Đương công chúa một cái trợn trắng mắt: “Công chúa, cô có tin cho dù cô lìa đời ta cũng không chết không”.
“Cố Thanh Hy, ngươi dám nguyền rủa ta”.
“Ta có sao? Ta chỉ là đang lấy ví dụ, phập phồng nóng nảy, hấp tấp vội vàng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cô cũng sẽ đoản mệnh như Trạch Vương huynh của côi thôi. Đúng rồi, sao hôm nay lại không thấy
Trạch Vương đâu, không lẽ bị ong đốt một nhát, suốt đêm chịu giày vò không gượng dậy nổi rồi? Hắn thế nhưng vẫn thiếu nợ ta vài triệu lượng bạc đó”.