Chương
Viện trưởng vuốt chòm râu trắng như tuyết, hỏi Cố Thanh Hy và Diệp Phong, trong mắt tràn đầy ý cười hài lòng: “Còn trẻ mà đã có tài học như thế, thật quý hoá, giỏi, giỏi lắm”.
“A Hy, bất luận cô đến từ đâu, hãy nhớ có một số chuyện không nên cố chấp quá, cố chấp quá sẽ dễ bị thù hận che mắt”.
Viện trưởng đột nhiên nói một câu khiến Cố Thanh Hy sững sờ tại chỗ.
Lời này của Viện trưởng có ý gì?
Lẽ nào ông ta biết nàng không phải người của thế giới này?
Vả lại nửa câu sau của ông ta có ý gì?
Cố Thanh Hy ngước lên nhìn chằm chằm vào Viện trưởng, nhưng chỉ thấy trên mặt ông ta là nụ cười nhân hậu, không có gì khác.
Chẳng qua khi nhìn Diệp Phong, trong đôi mắt già nua kia thoáng qua vẻ đau lòng. Ông ta run rẩy duỗi đôi tay nhăn nheo ra, lấy Ôn Nguyên Châu trong ngực đặt vào tay Diệp Phong.
Ông ta thậm chí còn sờ đầu Diệp Phong, đau lòng nói: “Đứa trẻ đáng thương, trước đây cậu nhất định đã chịu rất nhiều đau khổ. Cậu không phải sợ, sau khi vào học viện, cậu không còn một mình nữa”.
Cố Thanh Hy nheo mắt lại, suy đoán hàm ý trong lời Viện trưởng nói.
Tất cả mọi người trong học viện đều kinh hãi.
Không ngờ Viện trưởng lại đưa Ôn Nguyên Châu cho Diệp Phong…
Ôn Nguyên Châu là thánh phẩm cấp cao, chỉ cần sử dụng Ôn Nguyên Châu, dù vết thương nặng đến đâu cũng có thể nhanh chóng lành lặn trong thời gian ngắn.
Cả thiên hạ chỉ có hai viên Ôn Nguyên Châu, một viên ở trong tay hoàng hậu Sở Quốc, một viên ở trong tay Viện trưởng.
Ngày thường Viện trưởng rất quý Ôn Nguyên Châu, chưa bao giờ tuỳ tiện lấy ra, người khác muốn nhìn cũng khó, nhưng bây giờ ông ta lại chắp tay đưa cho một người chỉ mới gặp một lần.
Này…
Hào phóng thật đấy.
Từ phu tử nhắc nhở: “Viện trưởng, đây là Ôn Nguyên Châu, ngài có lấy nhầm không ạ?”
“Ta chưa bị lẫn đâu”.
Diệp Phong cầm Ôn Nguyên Châu trong tay mà cảm giác như nặng nghìn cân.
Hắn ta ngước lên thì thấy Viện trưởng trong bộ áo bào trắng, ba nghìn sợi tóc trắng xoã trên vai, trên mặt là nụ cười hiền lành, không có một chút tính toán, chỉ có đau lòng và thương tiếc.
Nhìn thấy nụ cười ấy, sự bình tĩnh ở nơi đáy lòng hắn ta như bị ném vào một tảng đá lớn, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Bấy lâu nay sự quan tâm này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn ta.
“Ôn Nguyên Châu quá quý giá, Diệp Phong… không thể nhận”.
Hắn ta trả Ôn Nguyên Châu cho Viện trưởng.
“Chỉ là một viên Ôn Nguyên Châu thôi, coi như là quà gặp mặt ta tặng cho cậu”.
Viện trưởng đẩy Ôn Nguyên Châu về, cười bảo: “Cậu cứ coi học viện như nhà của mình. Nếu có ai bắt nạt cậu thì cứ đến tìm ta, gia gia sẽ trút giận giúp cậu”.
Diệp Phong khẽ run rẩy.