Chương
Cái này không thể tính là chấp nhất được không nào?
“Những lời mơ hồ như thế mà ngươi cũng tin được à? Nếu ông ta lợi hại như thế, vậy ông ta có biết khi nào mình chết không?”
Tiêu Vũ Hiên muốn bịt miệng nàng lại.
Sao cái gì nha đầu này cũng nói được hết vậy?
Ở Dạ Quốc Viện trưởng rất được dân chúng kính yêu, câu nói này đủ để nàng chết đuối trong nước miếng của tất cả dân chúng Dạ Quốc.
“Cô không biết người đoán mệnh có thể tính cho người khác, nhưng không thể tính cho chính mình sao?”, Tiêu Vũ Hiên tức giận trợn mắt nhìn cô.
“Hai cô cậu đang thì thầm to nhỏ gì đó?”, Dung phu tử đột nhiên hỏi.
Tiêu Vũ Hiên duỗi lưng, viện một lý do không mấy thuyết phục: “Tối qua ta và nha đầu xấu xí đều ngủ không ngon, hôm nay đứng mà cũng nói mớ được, chúng ta đành bó tay”.
“…”
Một đàn quạ đen bay qua trên đầu Cố Thanh Hy.
Lý do này còn không bằng đừng giải thích.
Đúng như dự đoán, Dung phu tử lớn tiếng trách mắng: “Vô sỉ, ngoài ăn uống chơi bời, tình yêu trai gái ra thì cậu còn biết gì không hả? Còn cô nữa, đừng tưởng cô đạt hạng nhất đại hội đấu văn, giúp học viện nở mày nở mặt là có thể coi trời bằng vung, không biết lễ phép. Hôm nay sau khi tan học, hai người chạy mười vòng học viện cho ta”.
Lão già chết tiệt này, xuất hiện ở đâu cũng không đáng yêu chút nào.
“Hài tử, tối mai con có rảnh không? Nếu rảnh thì đến Tàng Thư Các, ta có vài lời muốn nói với con”, Viện trưởng có vẻ rất thiên vị và cưng chiều Diệp Phong.
Khoé miệng Diệp Phong khẽ giật, hắn ta trả lời một chữ: “Vâng”.
“Thái Hậu nương nương giá lâm…”
Vèo…
Mọi người đều ngạc nhiên.
Thái Hậu đến đây làm gì?
Đứng đầu là Viện trưởng, mọi người đồng loạt thi lễ.
“Bái kiến Thái Hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế”.
“Đứng lên đi”.
Thái Hậu mặc bộ Phượng bào màu đen thêu mấy con Phượng Hoàng giương cánh bay cao, tuy đã có tuổi nhưng không hề nhìn ra dấu vết của năm tháng trên mặt bà ta, chăm sóc rất tốt.
Cử chỉ và điệu bộ của bà ta rất thong dong cao quý, chỉ là vẻ sốt ruột thoáng qua trong mắt vẫn không thể giấu được Cố Thanh Hy.
Sau lưng Thái Hậu là Đương Đương công chúa.
Không biết có phải vì bị mắng hay không mà mắt Đương Đương công chúa đỏ hoe, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh tràn đầy ấm ức.
“Không biết Thái Hậu đến học viện có việc gì không…”, Viện trưởng dò hỏi.
“Là thế này, Đương Đương công chúa còn nhỏ, kiêu căng thiếu hiểu biết, không ngờ con bé lại lấy ngọc Nguyệt Nha mà tiên hoàng tặng cược thua Cố tam tiểu thư. Miếng ngọc đó có chất lượng bình thường, không được tính là cao cấp, nhưng dù sao cũng là di vật mà tiên hoàng để lại, nó có ý nghĩa rất lớn đối với cô nhi quả mẫu chúng ta, không biết Cố tam tiểu thư có thể trả lại hay không?”