Chương
“Đập đầu ả, đánh cho ả choáng váng, nhanh lên, chậc, ngươi sao vậy hả, lại kém chút rồi!”
“Coi chừng, ả định đập đầu ngươi đấy, may mà có ta nhắc, bằng không thì đảm bảo ngươi sẽ ăn trọn một chưởng Huyết Ma Công của ả, đến lúc đó đầu người sẽ bị ả bóp nát”.
Thái độ của nàng không chỉ khiến thiếu niên nổi giận, mà ngay cả Từ Tam Nương cũng nổi điên lên.
Bọn họ liều mạng đấu với nhau, ngươi chết ta sống, vậy mà Cố Thanh Hy lại ngồi đó vừa cắn dạt dưa vừa xem diễn….
Vậy là sao?
Nàng ta xem bọn họ là khỉ để đùa bỡn à?
Thiếu niên cảm thấy rất đáng giận, vì cứu nàng ta mà hắn đã liều mạng, thậm chí còn bị đánh trọng thương. Giờ thì hay rồi, nàng ta không chỉ không giúp đỡ mà còn tỏ thái độ xem kịch vui.
Từ Tam Nương nổi giận, lập tức vung tay phải lên, đánh một chiêu Huyết Ma Thủ về phía Cố Thanh Hy.
Cây đàn đen trên tay thiếu niên khẽ đảo, ngăn cản Huyết Ma Thủ của Từ Tam Nương. Hành động này của hắn ta khiến cây đàn bị đánh nát.
Cố Thanh Hy thấy rõ tia đau lòng lóe lên trong mắt thiếu niên, nàng nhìn ra được hắn ta rất thích cây đàn đen này.
“Rầm!”
Lại một tiếng vang thật lớn, dường như đất bằng dậy sóng.
Từ Tam Nương lui lại vài bước, sắc mặt tái nhợt. Còn thiếu niên thì hộc máu ngay tại chỗ, lục phủ ngũ tạng đảo ngược, nếu không vịn tường thì e là hắn ta đã sớm ngã xuống.
“Ngươi lại dùng cách thức liều mạng như vậy để đấu với ta ư? Ngươi cũng biết nếu tiếp tục đánh, ta không chết, nhưng ngươi thì chắc chắn phải chết”.
“Một cái mạng hèn mà thôi, chết thì chết”, thiếu niên cố gắng áp chế máu tươi đang chực trào ra từ cổ họng, cố hết sức để mình trông có vẻ bình thường hơn một chút.
Từ Tam Nương gào thét: “Rốt cuộc nàng ta và ngươi có quan hệ như thế nào?”
“Không có quan hệ gì cả, chỉ không muốn ngươi lấy được chuông Phá Hồn mà thôi!”
“Tốt lắm, thất quỷ Âm Sơn sẽ nhớ kỹ món nợ này, ngươi cứ chờ sự trả thù điên cuồng của chúng ta đi”.
Ánh mắt Từ Tam Nương lóe lên tia hung ác, ả trừng mắt nhìn Cố Thanh Hy và thiếu niên, trong mắt tràn đầy oán hận. Cuối cùng, không biết nghĩ đến điều gì đó, ả cứ thế rời đi trong cơn phẫn nộ.
Ả vừa đi, thiếu niên lập tức che ngực, lần nữa phun ra một ngụm máu. Hai chân hắn ta không gượng nỗi nữa, nhanh chóng quỳ sụp xuống, dường như chịu đựng điều gì đó cực kỳ đau đớn.
“Ngươi không sao chứ?”
Cố Thanh Hy ném bao hạt dưa sang một bên, rồi bước đến bên cạnh hắn ta.
“Soạt…”
Hai tay thiếu niên hóa thành trảo, nắm lấy phần còn sót lại của cây đàn đen chĩa thẳng vào cổ họng nàng, lạnh lùng nói: “Giao chuông Phá Hồn ra đây!”
“Lục phủ ngũ tạng của ngươi đều bị trọng thương, nếu không điều trị cho thật tốt thì có thể sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Vừa khéo, ta có thuốc để trị cho ngươi…”
“Giao chuông Phá Hồn ra đây”.
“Không phải ta không giao, mà lại có thêm một đám người tìm đến, ngươi nhìn đi!”
Cố Thanh Hy chỉ ra xa, ở đó có khoảng – người đang tiến đến và có ý định bao vây bọn họ.