Chương
“Những người đó thật xấu xa, một người bình thường mà lại bị chúng tra tấn thành thế này, quả thật còn không bằng cầm thú”.
Cố Thanh Hy lo lắng, nàng chỉ mang theo tổng cộng bấy nhiêu thuốc, dù có tiết kiệm thế nào đi nữa thì cũng đã dùng hết.
“Nha đầu xấu xí, bụng hắn ta còn có hai con dao kìa”.
“Ta đâu có mù”.
Cố Thanh Hy mò mẫm trong ngực nhưng không tìm được thứ gì sắc bén, cuối cùng đành phải nhặt con dao trên mặt đất mà Diệp Phong tự rút ra, hơ qua lửa để tiêu độc, sau đó thuần thục dùng con dao kia để mổ hai con dao vùi sâu trong bụng Diệp Phong ra ngoài.
“Ưm…”
Diệp Phong vô ý thức nắm lấy tay Cố Thanh Hy.
Cố Thanh Hy quát: “Giữ hắn lại, đừng để hắn cử động”.
“Ừm…”
Tiêu Vũ Hiên suýt choáng váng, chỉ có thể giữ chặt tay quơ lung tung của Diệp Phong, nhìn Cố Thanh Hy thuần thục rửa vết thương, bôi thuốc, băng bó, các thao tác liền mạch.
Với động tác thành thạo của nàng, dù thế nào Tiêu Vũ Hiên cũng không tin nàng không biết y thuật.
Khi Cố Thanh Hy không còn thuốc để dùng, Phù Quang mang dược liệu trở lại.
Cố Thanh Hy mừng rỡ.
“Chủ tử, vẫn còn thiếu một loại thuốc, xung quanh đây không có, ta sẽ đi xa hơn để tìm”.
Nói xong, không đợi Cố Thanh Hy trả lời, Phù Quang đã biến mất nhanh như một cơn gió.
Cố Thanh Hy vừa trộn dược liệu, vừa bảo: “Ngươi cởi quần áo ra đi”.
“Hả… Tại sao lại muốn cởi quần áo của ta?”
“Máu của hắn không cầm được, cần phải băng bó, mà ở đây không có thứ gì để băng bó vết thương cho hắn, chỉ có thể dùng quần áo của ngươi”.
“Được thôi”.
Tiêu Vũ Hiên cởi áo ngoài, sau đó xé thành nhiều mảnh.
Nhưng Cố Thanh Hy lại tiếp tục bảo hắn ta cởi.
Hắn ta không chịu.
“Ta chỉ còn một cái áo thôi, cởi cho hắn ta thì ta mặc cái gì?”
“Quần áo của Diệp Phong bị xé thành thế này, hắn sĩ diện như thế, nếu phát hiện mình trong bộ dạng quần áo không đủ che thân, hắn sẽ nghĩ như thế nào?”
“Ơ kìa, hắn ta sĩ diện, chẳng lẽ ta không cần thể diện? Ta đường đường là nhi tử ruột thịt của đại tướng quân Dạ Quốc đấy”.
“Hắn đang bị thương, ngươi có bị thương không?”
“Nhưng ta chỉ còn lại một cái áo, nếu cho hắn ta thì làm sao ta dám đi gặp người khác?”
Cố Thanh Hy chỉ vào lá cây bên ngoài miếu hoang, tiện tay ném cho hắn ta một cây ngân châm: “Bên ngoài nhiều lá cây thế kia, vá lại thành một bộ là được mà, ta sẽ không cười nhạo ngươi đâu”.
Nhìn cây ngân châm trong tay, lòng Tiêu Vũ Hiên rối bời.