Chương
Nói xong, Tiêu Vũ Hiên rời khỏi Noãn Các, đầu cũng không quay lại.
Cố Thanh Hy sững sờ.
Trước kia chiến thần đến tìm nàng hỏi chuyện không phải hắn ta sẽ chống đối một lúc sao? Sao hôm nay lại chạy dứt khoát như vậy?
Lẽ nào hắn ta nghĩ rằng chiến thần sẽ không làm gì nàng?
Diệp Phong biết điều đứng dậy, để hai người họ ở riêng với nhau.
Cố Thanh Hy quát lên: “Ăn hết cháo trước đã, một giọt cũng không được chừa lại”.
Hắn ta có biết cháo này quý giá thế nào không, một bát cháo có thể mua được cả căn biệt viện đấy.
Lúc nàng nấu cháo suýt chút nữa thèm muốn chết, nhưng lại không nỡ húp một ngụm nào.
Nếu Diệp Phong không uống hết thì thật có lỗi với nàng.
Diệp Phong liếc nhìn chiến thần, lại nhìn sang Cố Thanh Hy, im lặng húp hết cháo.
“Ngươi, đưa hắn ta đến phòng khách nghỉ ngơi”, Cố Thanh Hy chỉ vào hạ nhân.
Chẳng mấy chốc trong sân chỉ còn lại Cố Thanh Hy và đám người Dạ Mặc Uyên.
Dạ Mặc Uyên nhìn cái bát không mà Diệp Phong vừa ăn xong, mỉm cười đầy sâu xa: “Sen tuyết nghìn năm, băng hỏa tử nghìn năm, hỏa linh chi nghìn năm, còn có ngọc thiền nghìn năm. Cố tam tiểu thư vung tay hào phóng thật, chỉ riêng băng hỏa tử nghìn năm cũng có thể đổi lấy một nửa thành trì rồi. Nếu bản vương nhớ không lầm, người đàn ông đó là người mà cô đụng ngã ở Vô Ưu Quan phải không?”
Cố Thanh Hy ra hiệu cho người dọn bát đi.
Nàng thì cười nịnh nọt: “Vương gia, đây chỉ là một bát cháo dược thiện bình thường mà thôi, làm gì khoa trương như ngài nói. Nếu ta có thứ tốt như vậy thì tự mình giữ lại uống trộm không hơn sao. Vả lại Diệp Phong là gì chứ, ngài anh tuấn tiêu sái, khí vũ hiên ngang, tài năng đầy mình, hắn ta còn không bằng một cọng tóc của ngài”.
Thanh Phong, Giáng Tuyết đồng loạt trợn mắt.
Nàng còn có thể vô sỉ hơn nữa không?
Nàng nói mấy lời ba hoa thế này cũng thật lưu loát, không sợ cắn trúng lưỡi.
“Cô còn nhớ lúc trước bản vương đã nói với cô những gì không?”
Nói gì?
Hắn từng nói nhiều câu như vậy, sao nàng nhớ được là câu nào?
Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của nàng, Dạ Mặc Uyên nổi giận bừng bừng.
“Cố Thanh Hy, trong mắt cô có còn bản vương không?”
“Trong mắt ta đều là ngài, sao ngài có thể nghi ngờ ta chứ? Ta còn nấu một bát cháo khác, vốn muốn bưng về cho ngài, nhưng đường đi xa xôi, cộng thêm đêm đã khuya, chẳng phải ta sợ ngài đã ngủ, không dám đưa ngài dùng hay sao?”
“Thế sao?”, Dạ Mặc Uyên không tin.
“Thật hơn cả trân châu, ngài đợi đấy, ta đi múc một bát cho ngài”.
Bóng dáng màu hồng vừa rời đi, chẳng lâu sau lại bưng một bát cháo dược thiện quay lại. Cháo dược thiện đã nguội, cũng có chút khê, nhưng loáng thoáng có thể nhìn thấy nguyên liệu trong đó toàn là dược liệu quý giá chế biến.
“Lần đầu nấu cháo, không khống chế lửa tốt cho lắm, nhưng cũng miễn cưỡng có thể ăn”.
“Cháo nguội rồi”, sắc mặt của Dạ Mặc Uyên hơi tốt lên.
Bát cháo này bị khê, bát của Diệp Phong lại không, chẳng lẽ bát này thật sự là nàng nấu lần đầu tiên?