Chương
Cố Thanh Hy kìm nén tức giận, nở một nụ cười trong sáng và thành thật: “Một bát cháo dược thiện mà thôi, nếu vương gia muốn ăn, thiếp thân sẽ nấu cho ngài khi cần. Nhưng ngài không nên ăn quá nhiều đồ bổ trong thời gian giải độc, nếu không khí huyết sẽ tăng cao, ảnh hưởng đến việc giải độc, thiếp thân làm vậy không phải vì lo lắng cho ngài sao?”
Bàn tay đang cầm thìa của Dạ Mặc Uyên khẽ cứng đờ.
Thiếp thân?
Quả nhiên tiểu nha đầu này coi Diệp Phong quan trọng hơn hắn.
“Không sao, bản vương đã bị kịch độc tàn phá nhiều năm, gần đây luôn cảm thấy khí huyết không đủ, cần tẩm bổ”.
“Nếu ngài muốn giải độc thì không được tẩm bổ”.
“Bản vương đã trúng độc hai mươi năm, việc giải độc cũng không chú trọng khoảng thời gian ngắn này. Trước khi giải độc vẫn nên bồi bổ cơ thể, tránh việc không chịu nổi mà chết”.
Dưới lớp mặt nạ quỷ, Dạ Mặc Uyên nở một nụ cười như không cười khiến người ta không thể đoán được cảm xúc của hắn.
Nhưng Cố Thanh Hy lại rất muốn xé bộ mặt đó của hắn xuống.
“Bát cháo dược thiện của Diệp Phong chỉ là một bát cháo bình thường, nó không có tác dụng bồi bổ cơ thể”.
“Không sao, bản vương vừa khéo muốn ăn bát cháo đó”.
“…”
Cố Thanh Hy coi như đã hiểu.
Dù cho nàng quanh co thế nào.
Hắn vẫn muốn ăn bát cháo dược thiện kia.
Xí.
Một bát cháo dược thiện đắt tiền, hắn đòi ăn mà không cảm thấy xấu hổ sao?
Uổng công nàng đã cho hắn bát cháo vốn định cho chó ăn.
Cố Thanh Hy cực kì tức giận: “Được, nếu ngài muốn ăn, ta tự nấu cho ngài là được chứ gì”.
Ăn không ngồi rồi mà muốn ăn cháo của nàng, không sợ ăn xong rồi chết à?
Nhìn thấy biểu cảm của nàng, đám người Dạ Mặc Uyên bắt đầu cảnh giác.
Nha đầu này xấu xa lắm, có khi nào đang có ý đồ gì không?
“Vương gia, ngài đã ăn cháo xong, trời cũng đã tối, có phải đến lúc nên về nghỉ ngơi rồi hay không?”
Cố Thanh Hy hạ lệnh đuổi khách, nhưng Dạ Mặc Uyên lại như không hiểu, nói ra một câu không rõ ý nghĩa.
“Cô đã giải độc cho ta được một nửa”, hàm ý là giải được một nửa đã chuồn đi, lẽ nào cô không chịu trách nhiệm?
Cố Thanh Hy vỗ trán: “Đại ca, chẳng phải ta đã bảo là tắm thuốc một tháng trước đã sao? Bây giờ còn chưa tới một tháng”.
“Tìm cách làm những thứ kia đừng cắn bản vương nữa”, Dạ Mặc Uyên thốt ra một câu.
Mẹ nó.
Mục đích quan trọng nhất khi đến đây của cái tên ngoài lạnh trong nóng này là bắt nàng làm những chất độc kia không cắn hắn nữa?
Mẹ nó.