Chương
Máu và răng cùng rớt xuống, người nọ sững sờ, hồi lâu mới che đi khóe miệng đang đau đớn, hắn ta giận dữ nói: “Cố Thanh Hy, sao cô lại đánh ta”.
Cố Thanh Hy xoa xoa tay vừa đánh đau, nàng kiêu căng cười một tiếng: “Người đáng đánh chính là ngươi, nếu để ta nghe thấy các ngươi dám nói xấu Diệp Phong một câu, đến lúc đó thứ đánh rớt không đơn giản là một cái răng đâu”.
Người bị đánh là biểu đệ của Lý Hằng, Lý Hằng giận dữ: “Cố Thanh Hy, Diệp Phong cho cô lợi ích gì mà đáng để cô bảo vệ hắn hết lần này đến lần khác như vậy”.
“Bổn tiểu thư trời sinh thích bênh vực kẻ yếu, làm sao hả, ngươi có ý kiến gì”.
“Cố Thanh Hy, ta nhịn cô lâu rồi. Hôm nay cô đánh biểu đệ ta một quyền, nếu cô không thể tự đánh mình mười quyền, ta sẽ đánh cho cô nằm bẹp xuống đất”.
“Ha…”
Cố Thanh Hy giống như nghe thấy chuyện cười, trong mắt trắng đen rõ ràng đều hiện ra vẻ giễu cợt khinh bỉ.
“Xem ra cô cần người khác điểm chút màu sắc cho cô nhìn. Người đâu, chăm sóc cô ta thật tốt cho bổn thiếu gia, ta muốn cô ta quỳ xuống đất học tiếng chó sủa lợn kêu, ta muốn cô ta phải hối hận khi đối đầu với ta”.
Lời Lý Hằng còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy mấy tiếng ầm ầm ầm liên tục đập xuống đất.
Ngay sau đó là từng tiếng kêu thảm thiết như giết heo.
Hắn ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đảm tiểu đệ của mình không biết từ lúc nào đã bị Cố Thanh Hy ném ra ngoài, từng người ôm cánh tay với bắp đùi gào khóc thảm thiết.
Cái này…
Nàng ra tay thế nào vậy? Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Một đám tiểu đệ đều có võ nghệ phòng thân mà.
Cố Thanh Hy bước từng bước một đến trước mặt hắn ta, nàng cười lạnh: “Ngươi cút ra ngoài cho ta, hay để ta ném ngươi ra ngoài”.
Lý Hằng nuốt nước miếng: “Ta nói cho ngươi biết, ta chính là đích truyền công của phủ Quốc Công đấy… A…”
Lời nói chưa dứt, Lý Hằng liền bị Cố Thanh Hy như xách gà con ném ra ngoài cửa sổ, liên tục đập người xuống đất, đau đến mức khiến hắn ta nhe răng trợn mắt
“Đau chết ta mất, Cố Thanh Hy, đồ tiện nhân nhà cô, ta…”
“Bốp bốp bốp bốp…”
Cố Thanh Hy tay năm tay mười, một hơi liền cho hắn ta mấy chục cái bạt tai, đánh cho Lý Hằng thành cái đầu heo ngay tại chỗ.
“Tam muội muội, muội làm cái gì vậy, học viện cấm chỉ lén lút đánh nhau, muội làm như vậy sẽ bị đuổi ra khỏi học viện đấy. Các phu tử, tam muội muội không phải cố ý ra tay nặng như vậy, xin các phu tử cho tam muội muội cơ hội tự sửa chữa”.
Cố Sơ Vân chẳng biết đã đến từ lúc nào, dáng vẻ Thánh Mẫu Bạch Liên Hoa, nàng ta lên tiếng nói phải trái, phía sau có các phu tử và trưởng lão đi theo sau.
“Cô làm gì vậy?”. Thường phu tử hét lớn.
Ông ta là thầy dạy cưỡi ngựa bắn cung, mấy ngày trước có việc xin nghỉ, không đến học viện giảng dạy, không ngờ lúc quay trở lại, viện trưởng và Dung phu tử đã bị giết.