Chương
“Tam muội muội một mực nói thay Diệp Phong, không biết có phải Diệp Phong cho muội ấy uống thứ nước bùa mê thuốc lú gì không, hoặc là Diệp Phong đã nói gì đó nên muội ấy vẫn luôn đứng về phía hắn, ta thực sự lo lắng cho tam muội muội”.
Tâm tư Từ phu tử khẽ động.
“Tam tiểu thư sẽ không thật sự nghe theo Diệp Phong đâu. Ngô trưởng lão, không phải ông tinh thông thuật Kỳ Hoàng sao? Hay là ông giúp tam tiểu thư xem sao, nhưng đừng để tam tiểu thư xảy ra chuyện gì là được”.
“Người đâu, vây Cố tam tiểu thư lại”.
Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn.
Nàng phục Cố Sơ Vân thật rồi.
Vào lúc nàng vén tay áo lên đang định phản kích Cố Sơ Vân thì lại nghe thấy bên ngoài có người hoảng sợ hô lớn: “Diệp Phong tới, ma đầu giết người quay về rồi”.
Ngước mắt lại nhìn thấy cách đó không xa, Diệp Phong toàn thân mặc áo xanh chậm rãi bước tới.
Dáng người hắn ta phóng khoáng như tiên giáng trần, mái tóc đen như mực tung bay đón gió, vô cùng hợp với khuôn mặt đẹp của hắn ta, giống như một vị tiên chuyển thế, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.
Hắn ta vừa xuất hiện, không ít cao thủ trong học viện vây quanh hắn ta như đối đầu với địch lớn, bọn họ cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn ta.
Thường phu tử tức giận: “Ngươi chính là Diệp Phong, ngươi giết viện trưởng và Dung phu tử, lại còn dám quay về, hôm nay bất luận thế nào ta cũng phải để ngươi đền mạng cho viện trưởng, người đâu, bắt Diệp Phong lại”.
“Ai dám động vào hắn thì phải giẫm lên xác ta trước”.
Cố Thanh Hy gầm lên, sát khí cuồn cuộn.
Tuổi nàng không lớn lắm, nhưng khí thế lại rất mạnh, đặc biệt là đôi mắt lộ ra khỏi khăn che mặt, hàn quang khiếp người, vô cùng bá đạo.
Mọi người không hiểu sao liền run rẩy.
Khí thế quá mạnh.
Người phụ nữ này thật sự chỉ là phế vật không có chút võ công nào sao?
Tại sao bọn họ cảm giác linh hồn đều run rẩy?
Thượng Quan phu tử không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, giọng nói hắn ta giống như suối trong chậm rãi chảy.
“Nếu Diệp Phong xuất hiện, vậy hãy để hắn nói rõ ràng chuyện này, cho dù hắn là hung thủ, học viện chúng ta cũng phải cho hắn một cơ hội giải thích”.
Thượng Quan Sở có địa vị nổi bật trong học viện, lời hắn ta nói ra, dù mọi người muốn phản đối cũng không tiện làm phật ý hắn ta.
“Không phải ngươi có việc phải làm sao? Quay về làm gì?”, Cố Thanh Hy hỏi.
Diệp Phong hồn nhiên không thèm để ý đông đảo người mang theo ánh mắt nhìn chằm chằm hận không thể tiêu diệt mình, hắn ta chỉ lạnh nhạt nói: “Chợt nhớ đến chuyện của học viện, so với chuyện ta phải làm thì đơn giản dễ dàng hơn nhiều, vậy nên đến xem một chút”.
Cố Thanh Hy và Diệp Phong bốn mắt nhìn nhau cùng cười một tiếng.
Có mấy lời vốn không cần nói ra.