Chương
“Nếu các ngươi không tin thì đi hỏi chiến thần đi. Hắn ở phủ Dạ Vương, các ngươi đi hỏi lúc nào cũng được”.
Mọi người đều cạn lời.
Hỏi chiến thần? Vậy chẳng phải là bước một chân vào Quỷ Môn Quan hay sao?
Diệp Phong cảm kích nhìn Cố Thanh Hy.
Nhờ nàng đã bảo vệ tôn nghiêm của hắn ta.
Cố Thanh Hy tươi cười chớp mắt với hắn ta.
Cố Sơ Vân nói: “Dù Diệp Phong không phải hung thủ, nhưng tam muội muội, muội cũng đã hứa với học viện sẽ tìm được hung thủ thật sự, cho nên, muội vẫn…”
“Trời ạ, nha đầu xấu xí, sao các ngươi còn ở đây? Mạc đại nhân phái rất nhiều người tới thôn Tiểu Hà, ta nghe bọn họ định bắt bà bà của Diệp Phong đi trước, thẩm vấn thật nghiêm”, Tiêu Vũ Hiên vội vàng chạy tới.
Diệp Phong biến sắc, cơ thể không ngừng run lên: “Vậy bà bà của ta đâu? Bị bắt rồi sao?”
“Có lẽ… vẫn chưa…”
“Vù…”
Cơ thể Diệp Phong hóa thành làn khói đen, nháy mắt đã biến mất ở khoảng cách mấy trượng.
Nếu không phải cao thủ của học viện bao vây hắn ta lại, e rằng hắn ta đã biến mất khỏi tầm mắt từ lâu.
Trần trưởng lão phất tay, lên tiếng: “Để hắn ta đi đi”.
Cao thủ của học viện vừa nhường đường, Diệp Phong đã lập tức biến mất.
Thường phu tử bất mãn, bắt đầu lẩm bẩm.
Cố Thanh Hy sa sầm mặt, vẫy tay: “Tiểu Hiên Hiên, chúng ta cũng đến thôn Tiểu Hà xem sao”.
Nói xong, không đợi các phu tử đồng ý, nàng đã chạy nhanh ra khỏi học viện.
“Đúng là không tôn sư trọng đạo, trưởng lão, học trò tồi tệ như vậy, dù thế nào cũng phải đuổi khỏi học viện”.
“Thời gian lên lớp đã đến, mọi người giải tán đi”, Trần trưởng lão cũng không muốn nhiều lời với Thường phu tử, trong lòng vẫn đang suy đoán vì sao Diệp Phong lại bị thương nặng như vậy.
Thôn Tiểu Hà.
Lúc nhóm Cố Thanh Hy đuổi đến, Mạc đại nhân đã phái người bắt Diệp bà bà, thôn trưởng và nhiều thôn dân đều quỳ xuống cầu xin, nhưng lại bị Mạc đại nhân đá văng ra.
Diệp Phong điểm mũi chân, dìu thôn trưởng bị đá bay ra, phẫn nộ lạnh lùng nhìn Mạc đại nhân.
Một tên thị vệ đột nhiên la lên.
“Là Diệp Phong, hắn ta chính là Diệp Phong”.
“Cái gì, ngươi chính là Diệp Phong? Ngươi đã giết Viện trưởng? Người đâu, bắt hắn ta lại”.
Soạt soạt soạt…
Mạc đại nhân dẫn dầu, bọn họ đồng loạt rút đao ra.
Bọn họ còn chưa kịp chém tới đã thấy một hoàng lệnh xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Mạc đại nhân run rẩy, lắp bắp: “Hoàng… hoàng lệnh… Kim bài thánh lệnh mà tiên hoàng để lại…”
Cái này…
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”, Mạc đại nhân mềm nhũn cả nhân, quỳ sụp xuống.