Chương
Nhưng Cố Thanh Hy không chịu từ bỏ, tiếp tục quơ cánh tay hắn ta làm nũng.
Điều quan trọng nhất là hắn ta biết rõ nha đầu Cố Thanh Hy đang giả vờ, nhưng ánh mắt tủi thân ấy vẫn khiến hắn ta không nỡ từ chối.
Dịch Thần Phi không đành lòng, chỉ có thể cười khổ: “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được như vậy, còn nữa, không được tiết lộ”.
“Vâng, ta hứa với huynh”, Cố Thanh Hy cười rạng rỡ, trên mặt đâu còn một chút tủi thân và đau lòng nào.
“…”
Hắn ta biết mình lại bị Cố Thanh Hy gài bẫy.
Nha đầu này gài bẫy người ngoài cũng thôi đi, tại sao cứ luôn gài bẫy người ca ca là hắn ta chứ?
Chẳng lẽ ca ca sinh ra là để nàng chơi đùa ư?
Không sợ làm hắn ta hỏng mất sao?
Dịch Thần Phi mặc áo lụa trắng, đeo khăn che mặt, đi xen lẫn trong đám người hầu.
Áo lụa như ẩn như hiện để lộ ra dáng người hoàn hảo của hắn ta.
Dáng người hắn ta cao gầy, cùng với khí chất xuất chúng và hơi thở thanh nhã vốn có, dù cho đứng trong đám đông cũng có thể thu hút ánh nhìn.
Cố Thanh Hy mặc trang phục bộ xương, đeo mặt nạ xương khô, tay cầm cây cờ thêu hoa lan, áp giải đám người hầu đi về phía trước.
Trên đường đi nàng vẫn luôn nhịn cười, ánh mắt chế nhạo kia thỉnh thoảng lại nhìn về phía Dịch Thần Phi.
Mặt Dịch Thần Phi đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên hắn ta mặc quần áo hở hang như vậy, cũng là lần đầu tiên bị người khác nhìn chằm chằm như thế.
Hắn ta là nhà Nho Tam tiên sinh, cũng là điển hình của người đọc sách trong thiên hạ. Dịch Thần Phi thật sự không dám tưởng tượng, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào về nhà Nho.
“Tên người hầu đứng ở giữa kia có khí chất không tệ lắm”.
“Đúng đó, mỗi cử chỉ đều toát ra quý khí, có khi nào là công tử quý tộc nào đó ở đế đô không?”
“Ta cũng không biết nữa, nhưng nghe nói nhóm người hầu này đều rất đẹp, chắc kỳ chủ sẽ hài lòng lắm đây”.
Trên đường đi rất thuận lợi, chỉ là có quá nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn ta.
Dịch Thần Phi nổi giận, khi hắn ta đang định bảo Cố Thanh Hy tìm cách khác để trà trộn vào thì nhìn thấy đôi mắt đang cười của nàng, tâm trạng cực kì vui vẻ.
Vừa nhìn thấy đôi mắt cười của nàng, ngọn lửa giận trong lòng Dịch Thần Phi lập tức vụt tắt.
Bỏ đi.
Chỉ cần nàng vui thì thế nào cũng được.
Dù sao…
Lâu lắm rồi nàng không cười vui vẻ như vậy.
Hắn ta còn chưa nghĩ xong, ánh mắt của Cố Thanh Hy đã từ từ hướng xuống, cuối cùng dừng ở eo hắn ta.
Đầu óc Dịch Thần Phi như nổ tung, hắn ta vội vàng lấy tay che lại.