Chương
“Rõ ràng đã nói là đưa năm người hầu qua, đột nhiên tăng lên hai mươi người mà không báo trước một tiếng, hại ta bận rộn muốn chết suốt cả đêm”.
Cố Thanh Hy kinh ngạc.
Nhiều rượu vậy ư?
Cho ai uống nhỉ?
Trong lòng thắc mắc, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cúi đầu khom lưng: “Vâng… Thuộc hạ đem đi ngay đây ạ”.
Họ đang lo lắng không tìm được cơ hội lẻn vào tầng bảy, không ngờ cơ hội lại tự đưa tới cửa.
Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi mang rượu bước lên tầng bảy một cách quang minh chính đại.
Vừa bước vào, Cố Thanh Hy đã nhìn thấy cảnh tượng khiến nàng phẫn nộ.
Diệp Phong bị trói thành hình chữ “nhân”, cả hai tay và hai chân đều bị trói bằng xích sắt.
Hắn ta bị thương chằng chịt, một tên kỳ thủ bóp cằm hắn ta, một tên kỳ thủ khác cầm vò rượu rót vào miệng hắn ta, không hề quan tâm Diệp Phong có uống được hay không.
Trong tháp đặt đầy vò rượu, đếm sơ qua cũng có ít nhất hai, ba mươi vò.
Lại nhìn Diệp Phong, sắc mặt hắn ta đỏ bừng, hai mắt mơ màng, dù hai tay hai chân bị xích vẫn cố gắng vùng vẫy.
Nhưng những người kia giữ chặt hắn ta, liên tục rót rượu vào miệng hắn ta.
Cố Thanh Hy cố gắng kìm nén ý muốn đi tới đá chết họ.
Phẫn nộ.
Phẫn nộ viết hoa.
Lúc chưa đến đã đủ khiến nàng phẫn nộ.
Sau khi đến và chứng kiến những chuyện khác càng khiến nàng phẫn nộ hơn.
“Đàn chủ”.
Một người như sao quanh trăng sáng bước vào từ ngoài cửa, các kỳ thủ bên trong lập tức thi lễ, Cố Thanh Hy cố gắng kìm nén cơn giận để tránh gây chú ý.
Nàng biết người này.
Đây là Giang Húc, người đã tập kích nàng để cướp đi chuông Phá hồn hôm đó, cũng là Giang Húc vẫn luôn gây chuyện với Diệp Phong.
Giang Húc chậm rãi đi về phía Diệp Phong, thấy dáng vẻ đau đớn của Diệp Phong, trong mắt hắn ta lộ vẻ sung sướng.
Hắn ta tiến lên nắm lấy cằm Diệp Phong, đổ một vò rượu lớn vào miệng Diệp Phong.
“Nếu không vì kỳ chủ có lệnh không được tra tấn ngươi bằng hình cụ, ngươi cho rằng ngươi có thể thoải mái như thế sao?”
“Nhưng kỳ chủ đã nói đêm nay ngài ấy muốn ngươi phục vụ, không phải từ nhỏ đến lớn ngươi sợ phục vụ kỳ chủ nhất ư? Ta tin rằng so với việc dùng hình cụ tra tấn, có lẽ ngươi sợ bị đưa đến núi chính hơn đúng không, ha ha ha…”
“Khụ khụ…”
Vò rượu đổ hết vào miệng, Diệp Phong tìm một cơ hội liên tục ho, rõ ràng là bị sặc rồi.
Không đợi hắn ta ho xong, Giang Húc lại đổ tiếp một vò rượu.
Bên tai là giọng nói đắc ý của Giang Húc: