Chương
Không biết có phải vì nhớ đến quá khứ thê thảm không, khoé mắt Diệp Phong lại có một giọt nước mắt rơi xuống.
“Ngươi biết tại sao bà già chết tiệt kia lại bị móc mắt không? Vì ta nói với kỳ chủ là mỗi lần nhắc tới ngài ấy, trong mắt bà già đó luôn chứa đựng thù hận”.
“Ta còn nói phải lấy đi một vài thứ của bà ta mới có thể hối thúc ngươi lấy được chuông Phá hồn”.
“Kỳ chủ luôn cưng chiều ngươi, ta cho rằng ngài ấy sẽ không làm theo đề nghị của ta, không ngờ ngài ấy lại không chút do dự móc mắt của bà già kia”.
Diệp Phong siết chặt hai tay, dù đầu óc mơ hồ, say đến khó chịu, nhưng hắn ta đều nghe thấy hết những lời này.
“Ngươi biết gì không, cho dù ngươi có xinh đẹp đến mấy, tài hoa hơn người bao nhiêu, thì cũng có ngày kỳ chủ sẽ chán ngươi, bây giờ, kỳ chủ gần như đã chán ngươi rồi”.
“Tối nay sau khi sủng hạnh ngươi lần cuối, ngài ấy sẽ tặng ngươi cho Thược Dược kỳ chủ, ngươi cũng biết sở thích của Thược Dược kỳ chủ không khác kỳ chủ là mấy mà, à không, phải nói là sở thích của Thược Dược kỳ chủ còn quái đản hơn, chỉ cần là người từng được ông ta sủng hạnh, ông ta đều sẽ lột da mặt người đó xuống, treo trên tường để ngắm”.
Diệp Phong tuyệt vọng nhắm mắt lại, sự bất lực, đau khổ, tuyệt vọng bao phủ cả người hắn ta.
Hắn ta vô cùng xinh đẹp, cho dù ai nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng này của hắn ta cũng sẽ thấy đau lòng, nhưng Giang Húc vẫn không ngừng cười to, chỉ muốn khiến hắn ta tuyệt vọng hơn.
Cố Thanh Hy ở một bên lắng nghe mà nổi trận lôi đình.
Nàng không rõ tại sao phụ mẫu của Giang Húc lại chết, nhưng với tính cách của Diệp Phong, chắc chắn hắn ta sẽ không tuỳ tiện hại người, trừ khi phụ mẫu Giang Húc vốn là kẻ vô cùng độc ác.
Giang Húc đến gần Diệp Phong, nói nhỏ bên tai hắn ta.
“Đợi khi ngươi bị đưa đến chỗ Thược Dược kỳ chủ, ngươi đoán xem số phận của bà già chết tiệt kia sẽ như thế nào?”
Diệp Phong bỗng nhiên mở mắt ra, khàn giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Hắn ta đã không còn tỉnh táo nữa, nhưng hắn ta đang cắn rách môi, cố ép bản thân phải tỉnh táo.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ làm gì?”
“Bà ấy chỉ là một bà lão đáng thương, bà ấy cũng không làm gì có lỗi với ngươi, tại sao ngươi cứ phải làm khó bà ấy chứ”.
“Vì bà ta là người ngươi quan tâm, chỉ cần là người ngươi quan tâm, ta đều sẽ không buông tha, không chỉ bà già chết tiệt kia mà còn có Cố Thanh Hy, Tiêu Vũ Hiên kia nữa”.
Diệp Phong tức giận nhìn Giang Húc, nhưng ngoài việc trừng hắn ta, Diệp Phong cũng không làm gì được nữa.
“Yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ cho bà già kia theo ngươi xuống suối vàng, ngươi yên tâm, ta sẽ không cho bà ta đi quá nhẹ nhàng đâu, ít nhất phải cho bà ta hưởng thụ thú vui nhân gian mấy ngày”.
Giang Húc nhấn mạnh hai chữ hưởng thụ.
Ai cũng biết lời nói của hắn ta có ý gì.
Không đợi Diệp Phong đáp lời, Cố Thanh Hy đã vung chân đạp một cái vào mông Giang Húc.
Nàng đứng ở sau lưng Giang Húc, còn đột nhiên ra tay, dù võ công của Giang Húc cao cường hơn Cố Thanh Hy không ít thì cũng không kịp phản ứng, bị đá một cái vào mông, hắn ta cũng theo quán tính ngã chỏng vó.
Cùng lúc đó, Dịch Thần Phi cũng nhanh chóng ra tay điểm huyệt những kỳ thủ khác trong tháp, khiến bọn họ không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.