Chương
Giang Húc đang định nói chuyện, Cố Thanh Hy đã nháy mắt, Dịch Thần Phi lập tức hiểu ý, điểm á huyệt của hắn ta, đổi quần áo của hắn ta với Diệp Phong.
Cố Thanh Hy cười hờ hững: “Yên tâm, nếu ngươi biểu hiện tốt, có lẽ Lan kỳ chủ sẽ sủng ái ngươi, rồi ngươi sẽ không cần phải ghen tị với Diệp Phong nữa, lẽ ra ngươi nên thấy vinh hạnh mới đúng”.
Giang Húc ưm ưm nói gì đó, lại không thể phát ra chút âm thanh, chỉ có thể nhìn Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi với ánh mắt cầu xin.
Lan kỳ chủ là dạng người gì, hắn ta hiểu rất rõ, hắn ta không muốn… Không muốn trở thành người hầu hạ ông ta.
Nghĩ tới vận mệnh của mình sau khi trở thành người hầu hạ ông ta, cả người Giang Húc run rẩy, vấn đề là Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi hoàn toàn không nương tay chút nào, sau khi đỡ Diệp Phong đang say bí tỉ ra sau bình phong thì để lại một câu: “Yên tâm, tối nay ngươi cứ hưởng thụ cho đã, ta bảo đảm trước khi Lan kỳ chủ sủng hạnh ngươi, động tĩnh bọn ta gây ra sẽ không đánh động đến ông ta”.
Nói xong, ba người nhanh chóng biến mất sau bình phong.
Cửa tháp đã mở ra, một kỳ thủ lớn tuổi bước vào, ông ta vẫy tay một cái, lập tức có người nâng hắn ta lên, đưa đến núi chính.
Giang Húc nháy mắt nhướng mày, muốn nhắc nhở ông ta, vấn đề là người ta chẳng thèm để ý tới hắn ta, chỉ máy móc bảo người hầu mang hắn ta đi.
Tòa tháp lại chìm vào yên tĩnh, Cố Thanh Hy đứng dậy.
Dịch Thần Phi nhìn Giang Húc được mang đi xa, nói một lời hết sức sâu xa khó hiểu.
“Qua hôm nay, có lẽ đời Giang Húc cũng sẽ bị hủy hoại, chẳng lẽ cô không thấy tự trách sao?”
“Tại sao ta phải tự trách mình? Khi hắn ta chôn vùi Diệp Phong, liệu có nghĩ đến hai chữ tự trách không? Hay là… Huynh vẫn thấy không đành lòng? Nếu huynh không đành lòng, muốn cứu hắn ta thì bây giờ vẫn còn kịp”.
“Nha đầu ngốc, ta chỉ sợ cô có gánh nặng tâm lý, Giang Húc sống chết thế nào cũng đâu có liên quan gì tới ta”, điều duy nhất hắn ta quan tâm tới chỉ có mình nàng mà thôi.
Cố Thanh Hy đỡ Diệp Phong say chẳng còn biết trời trăng gì, mặt buồn rầu nói: “Diệp Phong say thế này thì phải làm sao bây giờ?”
“Hắn bị trút quá nhiều rượu, nếu muốn hắn ta tỉnh táo lại e là hơi khó, chỉ có thể tìm người cõng đi thôi”.
Dịch Thần Phi xem thời gian.
Bây giờ đã là giờ hợi, chẳng mấy chốc sẽ đến giờ tý, thời gian dành cho họ không còn nhiều nữa.
“Thế này đi, ta tạm dịch dung thành dáng vẻ của Giang Húc, cứu mọi người trong tòa tháp này ra, cô dẫn họ đến tầng một chờ ta, ta lại đi cứu thêm người của hai tòa nữa”.
“Có chắc chắn cứu được không?”
Cố Thanh Hy khẽ nhíu mày, hơi lo lắng.
Thấy sự lo lắng trong mắt nàng, lòng Dịch Thần Phi trở nên ấm áp.
Dù có chắc chắn hay không thì chuyến đi này vẫn đáng giá.
“Yên tâm đi, tất cả đã có ta ở đây, chỉ cần đi theo ta là được”.
“Được”.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người nở nụ cười, một sự ăn ý len lỏi nơi tim họ.
Cố Thanh Hy khẽ lay Diệp Phong, nói nhỏ: “Diệp Phong, nếu đầu óc ngươi còn tỉnh táo thì hãy siết tay lại”.