Chương
Khoé miệng ma chủ khẽ giật, một đàn quạ đen bay qua trên đầu hắn ta.
Nếu lời này do người khác nói thì người đó đã sớm đi gặp Diêm Vương.
Hắn ta tốt bụng sửa lại: “Tỷ tỷ, ma chủ là một người rất đáng yêu, rất tốt bụng, rất trong sáng, rất hiền lành và rất dịu dàng”.
“Xí, ta tin hắn ta mới lạ. Tiểu đệ đệ, đệ còn nhỏ, có một số người biết người biết mặt không biết lòng, sau này tỷ tỷ sẽ dạy cho đệ từ từ, ngoan”, Cố Thanh Hy định sờ đầu hắn ta, lúc này mới phát hiện hắn ta còn cao hơn nàng một cái đầu.
Khi nàng đang định nhón chân lên, ma chủ đã khuỵu gối xuống đợi nàng sờ.
Nàng bật cười, đưa tay sờ đầu hắn ta: “Đệ đệ hiểu chuyện, nếu là người khác cũng sẽ thích đệ”.
“Chỉ có tỷ tỷ mới có tư cách sờ đầu ta, người khác… hừ…”
“Được rồi, ta biết đệ có nguyên tắc. Đệ đệ ngoan, nói cho tỷ tỷ biết hữu hộ pháp đang ở đâu đi?”
“Đi thẳng rẽ phải, sau đó rẽ trái ba lần sẽ đến tẩm cung của hữu hộ pháp”.
“Đệ ngoan ngoãn đợi ta ở đây, ta đi đưa Diệp Phong ra, chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài”.
“Tỷ tỷ rất quen thuộc với Diệp Phong sao?”, lời hắn ta nói nặng nề hơn bình thường vài phần, đôi mắt hai màu yêu dã kia lộ ra vẻ kì lạ khó phát hiện.
“Cũng tạm, hắn cũng là bạn của ta. Đệ ngoan ngoãn ở đây đợi ta, đừng chạy lung tung, ta sẽ quay lại nhanh thôi”.
“Vâng ạ”.
Ma chủ ngoan ngoãn vuốt mái tóc đen mượt như thác nước, khoé miệng khẽ nhếch.
Sau khi Cố Thanh Hy biến mất khỏi tầm mắt, độ ấm nụ cười trên khoé miệng hắn ta từ từ giảm xuống, còn chưa thấy hắn ta di chuyển như thế nào, hắn ta đã đứng trước mặt hai tên thủ vệ.
Hai tên thủ vệ giật mình, đang định hỏi là ai thì đã thấy người đứng trước mặt mình chính là ma chủ cao cao tại thượng.
Hai người nhũn chân, quỳ phịch xuống đất, người run bần bật, khi nói răng cũng run cầm cập.
“Tiểu nhân bái… bái kiến… bái kiến ma chủ”.
Ma chủ đưa lưng về phía họ, tao nhã nhìn bàn tay ngọc thon dài mềm mại của mình. Hắn ta chỉ đứng ở đó cũng toát lên khí thế vương giả thiên hạ, bất khả chiến bại.
Như thể hắn ta chính là thần tiên trên trời, chỉ cần hắn ta muốn là có thể huỷ diệt mọi thứ trong nháy mắt.
Ma chủ lười biếng hỏi: “Các ngươi có biết mình phạm tội gì không?”
Nghe vậy, hai tên thủ vệ sợ suýt tè ra quần.
Với địa vị của ma chủ sẽ khinh thường nói chuyện với họ, nhưng hôm nay ma chủ lại tìm họ nói chuyện.
Không, không phải là tìm họ nói chuyện, mà là chất vấn họ.
Chẳng lẽ vừa rồi họ bàn tán về chuyện của hữu hộ pháp đã bị ma chủ nghe thấy?
Tên thủ vệ số một co quắp đáp: “Bởi vì… Bởi vì nô tài bàn tán về hữu hộ pháp”.
“Không phải”, ma chủ trả lời với tâm trạng tốt hiếm có.
Tên thủ vệ số hai nuốt nước bọt, run rẩy đáp: “Bởi vì… Tả hộ pháp đã dặn bất kỳ ai đều không được phép xuất hiện trong hành cung… Xin ma chủ tha mạng, nô tài không dám xuất hiện. Thật ra là do hữu hộ pháp yêu cầu nô tài đưa thuốc qua, nô tài không dám không đưa, nô tài biết lỗi rồi, xin ma chủ tha mạng”.