Chương
Trong phòng ngủ của hữu hộ pháp.
Cố Thanh Hy lần mò đến đây, dừng lại trước cửa phòng ngủ của hữu hộ pháp.
Cả hành cung rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, chỉ có tiếng vang truyền đến từ trong phòng.
“Buông ta ra, ta là người của Lan kỳ chủ, ông đối xử với ta như thế, Lan kỳ chủ sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
“Ha… Ngươi nghĩ ta sợ ông ta sao? Ta cho ngươi biết, mấy kỳ chủ khác của Ma tộc đã không thích ông ta từ lâu rồi, nếu không vì lần này Ma chủ tốt số chạy thoát, thì người chết tiếp theo sẽ là Lan kỳ chủ”.
“Huống hồ ngươi cấu kết với người ngoài đại náo núi Vọng Hồn, làm ầm ĩ ở núi Vọng Hồn, ngươi cho rằng ông ta sẽ còn bảo vệ ngươi như trước à? Diệp Phong à Diệp Phong, biết điều thì ngươi ngoan ngoãn chiều ta đi, chỉ cần ngươi phục vụ tốt cho ta, ta đảm bảo nửa đời sau ngươi sẽ sống rất thoải mái”.
“Ông muốn làm gì, đừng đụng vào ta…”
Là giọng của Diệp Phong.
Cố Thanh Hy nhìn vào xuyên qua cửa sổ.
Vừa thấy tình cảnh bên trong, nàng lập tức nổi trận lôi đình.
Trong phòng ngủ, hai tay hai chân của Diệp Phong bị trói lại bằng xích sắt thành hình chữ đại, quần áo bị xé rách rải rác khắp nơi.
Hữu hộ pháp đang hoành hành ngang ngược.
Cho dù Diệp Phong giãy giụa thế nào cũng không thể trốn thoát được, ngược lại còn động đến vết thương trên người, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
“Chát…”
Hữu hộ pháp giơ tay tát hắn ta một cái, tức giận mắng.
“Phi, ra vẻ trong sạch trước mặt ta làm gì, đừng tưởng ta không biết trước đây ngươi phục vụ Lan kỳ chủ thế nào, với dáng vẻ thấp kém này của ngươi, ta có thể vừa mắt ngươi đã là phúc của ngươi rồi”.
Lời này như đâm thẳng vào tim Diệp Phong.
Ký ức trước đây tựa như dời sông lấp biển hiện lên trong đầu hắn ta.
Mỗi cảnh tượng đều khiến hắn ta sống không bằng chết.
Đời người nếu có thể lựa chọn, ai lại muốn trôi qua cuộc sống như thế.
Ai lại muốn dịu dàng hầu hạ dưới người người khác chứ.
“Đồ đê tiện, một cánh hoa tàn như ngươi cũng dám trừng mắt nhìn ta ư, ta cho ngươi biết, đợi qua tối nay, ta sẽ thưởng ngươi cho thuộc hạ, không phải ngươi thích ra vẻ trong sạch lắm à, để ta xem ngươi còn giả vờ thế nào”.
Sau đó, gã ta lại vừa mắng vừa không ngừng tát.
“Bộp…”
Khoé mắt Diệp Phong có một giọt nước mắt rơi xuống, vết thương trên người có đau đến mấy cũng không bằng trái tim đang vỡ tan của hắn ta.
Nhìn thấy hữu hộ pháp sắp nhào lên, Diệp Phong tuyệt vọng nhắm mắt, chuẩn bị chịu đựng sự đau đớn như tan nát cõi lòng.
Nhưng cảm giác đau đớn cũng không ập đến mà lại nghe hữu hộ pháp thét lên một tiếng, sau đó là tiếng đánh nhau.
Diệp Phong run rẩy mở mắt, không biết Phù Quang chạy đến từ khi nào, đang đánh nhau với hữu hộ pháp.