Chương
Nghĩ đến chuyện trước đây, hốc mắt Hạnh Nhi ửng đỏ.
Từ sau khi tiểu thiếu gia bị bắt cóc, Hoàng Hậu nương nương ngày ngày nhớ nhung, đêm đêm không thể chợp mắt, mười năm trước còn ngày ngày tụng kinh ở chùa Bạch Vân chỉ để gia tăng phúc đức cho tiểu thiếu gia, ngóng trông mẫu tử có thể sớm ngày đoàn viên.
Sau đó Hoàng Thượng thấy nương nương ngày càng gầy gò mới bắt nương nương về nước, nhưng nương nương vẫn kiên trì hàng năm đến nơi này dâng hương, hơn nữa còn ở lại hẳn một tháng, vì chờ đợi tiểu thiếu gia, Hoàng Thượng Hoàng Hậu gần như dốc hết mọi khả năng. Hai người họ thân phận cao quý, nhưng vì có thể tìm thấy tiểu thiếu gia mà ăn chay mười tám năm, chưa từng ăn mặn, nhưng vẫn không thể đổi lấy một chút từ bi của Phật tổ.
Hoàng hậu Sở Quốc vừa dâng hương vừa nói: “Có lẽ Lân Nhi sắp xuất hiện rồi”.
Lần nào bà ấy cũng an ủi mình như thế.
Nhưng bà ấy không biết còn có thể an ủi mình bao lâu nữa.
Mấy năm nay bà ấy nhớ con thành bệnh, sức khoẻ ngày một yếu đi, nếu Lân Nhi còn không xuất hiện, bà ấy cũng sợ mình không kiên trì được nữa.
“Phu nhân…”
Hạnh Nhi rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể mắng.
“Đều tại đám cường đạo kia, nếu không vì bọn họ cướp bóc, tiểu thiếu gia cũng sẽ không bị bắt đi”.
Hoàng hậu Sở Quốc sắc mặt buồn bã, đôi tay đang thắp hương khẽ run.
Những hình ảnh trước đây lại hiện lên trong đầu bà ấy.
Bà ấy là nữ nhi của một Tiểu Lại ở Dạ Quốc, Hoàng đế Sở Quốc cải trang vi hành, hai người họ vừa gặp đã yêu, sau đó Hoàng đế Sở Quốc bất chấp tất cả, bỏ qua sự bàn tán của mọi người, cưới bà ấy về làm Hoàng Hậu.
Lúc đó, chuyện này đã làm chấn động cả thiên hạ.
Sau đó, phụ mẫu bà ấy bệnh nặng, trước khi chết chỉ muốn gặp mặt bà ấy một lần, bà ấy không quan tâm mình đang mang thai tám tháng, cố chấp trở về Dạ Quốc thăm hai người.
Đường xá xa xôi, lúc vừa đến trấn Thanh Hồng thì nhận được tin phụ mẫu đã mất.
Bà ấy vì quá đau buồn nên sinh non, lại bị cường đạo cướp bóc, không ít thị vệ đi cùng đều bị giết chết.
Trong lúc hỗn loạn, hài nhi đáng thương của bà ấy cũng bị người ta bắt đi mất.
Do bà ấy…
Đều do bà ấy.
Nếu không vì bà ấy cố chấp muốn về Dạ Quốc, con của bà ấy cũng sẽ không bị người ta bắt cóc.
Sau đó điều tra thì những cường đạo kia đều bị người khác xúi giục, nhưng đến tận bây giờ vẫn không tìm ra thủ phạm đứng sau.
Nghĩ đến việc con mình không rõ sống chết, cũng có thể bị ức hiếp, Hoàng hậu Sở Quốc lòng đau như cắt.
“Xin lỗi, là Hạnh Nhi nói sai rồi. Phu nhân, người thành kính như thế, chắc chắn Phật tổ sẽ phù hộ người tìm thấy tiểu thiếu gia”.
“Ừm”.
Nghe thấy lời của bọn họ, Diệp Phong chợt thấy hoang mang một cách khó hiểu.
Hắn ta thở dài, bước chậm ra ngoài.
Ngay khi Diệp Phong đi đến lối ra bảo điện Đại Hùng, cuộc đối thoại của Hạnh Nhi và hoàng hậu Sở quốc đã khiến cả người hắn ta bất giác run lên, đồng tử co lại, bước chân có cảm giác như nặng ngàn cân, mãi vẫn không bước ra ngoài được.