Chương
Ông ta đến rồi…
Uy áp rất mạnh, không chỉ Diệp Phong mà đám người Cố Thanh Hy, Phù Quang và hoàng hậu Sở Quốc cũng cảm nhận được.
Cố Thanh Hy tỏ vẻ nghiêm túc, đứng khá xa mà nàng vẫn cảm giác được một loại cảm giác của cái chết.
Phù Quang như gặp kẻ địch, cảnh giác theo dõi xung quanh.
Ám vệ xung quanh hoàng hậu Sở Quốc đồng loạt ra mặt, hầu như lập tức bảo vệ ở trước mặt hoàng hậu.
Nhưng những ám vệ đó có nhanh cũng không nhanh bằng Diệp Phong.
Diệp Phong chắn trước mặt bà ta, sốt sắng nói: “Người mau đi đi”.
“Đi… đi đâu…”
Lời nói bá đạo xen lẫn uy hiếp, dường như có người dám bước ra một bước thì sẽ là kết thúc cho sinh mạng kẻ đó.
Nghe giọng nói quen thuộc, thân thể Diệp Phong không khỏi run rẩy mạnh hơn.
Sự khác thường của hắn ta khiến hoàng hậu Sở Quốc nghi hoặc.
Diệp Phong đang sợ điều gì?
“Ầm…”
Người đàn ông từ trên cao đáp xuống trước mặt Diệp Phong, sức lực mạnh mẽ khiến mặt đất rung lên vài cái, viên gạch lại nứt ra từng tầng, có thể thấy nội lực ông ta mạnh đến thế nào.
“Tiểu Phong Nhi, ngươi cũng dễ tìm thật đấy”.
Người đến là một người đàn ông trung niên đã hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài lưng hùm vai gấu, dũng mãnh tráng kiện, đôi mắt sắc bén như ưng khiến người ta không rét mà run, thân người cao hơn đám Diệp Phong một cái đầu.
Sau lưng ông ta còn có bốn hộ vệ, đó là bốn kim cang hộ pháp của ông ta.
Ai nấy vóc dáng cao to, bắp thịt rắn chắc.
“Kỳ… kỳ chủ…”
Sắc mặt Diệp Phong tái mét, răng đánh lập cập thốt ra hai chữ.
Năm nay hắn ta mười tám tuổi, bắt đầu từ lúc năm tuổi đã bị gửi đến bên cạnh Lan kỳ chủ, chịu nhiều tủi nhục, kéo dài mười ba năm. Có thể nói đa số thời gian trong cuộc đời hắn ta đều sống dưới bóng ma của ông ta.
Nỗi sợ Lan kỳ chủ phát ra từ linh hồn của hắn ta.
Diệp Phong không khỏi muốn quỳ xuống theo phản xạ có điều kiện, nhưng hắn ta lại không muốn để hoàng hậu Sở Quốc biết hắn ta chỉ là một người hầu thấp hèn của một kẻ ai ai cũng ghét.
Băn khoăn và đấu tranh khiến Diệp Phong rối bời.
Hắn ta quỳ cũng không được, không quỳ cũng không xong, chỉ có thể đứng im tại đó, sợ hãi nhìn người đàn ông khiến hắn ta sợ đến tận xương cốt.
Hoàng hậu Sở Quốc đi vượt lên Diệp Phong, quan sát năm người không mời mà đến: “Các ngươi là ai? Tìm Diệp Phong làm gì?”
Đôi mắt sắc bén như mũi dao của Lan kỳ chủ nheo lại, lạnh lùng liếc qua hoàng hậu Sở Quốc, lời nói ra khiến người ta không hiểu rõ ẩn ý, nhưng lại khiến Diệp Phong như bị sét đánh.