Chương
Nhiệt độ không khí bỗng chốc lạnh đi vài phần, tất cả mọi người cùng quay sang nhìn Cố Thanh Hy.
Diệp Phong cũng kinh hãi.
Hắn ta cố gắng rút tay mình ra, không muốn để Lan kỳ chủ nhìn thấy Cố Thanh Hy thân thiết với hắn ta.
Nhưng hôm nay Cố Thanh Hy cũng không biết ăn trúng cái gì, nắm chặt tay hắn ta không buông, dựa vào hắn ta có rút thế nào cũng không rút ra được.
Trừ Cố Thanh Hy, hoàng hậu Sở Quốc không biết vì sao cũng nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn ta.
Hai bên trái phải đều có người giữ chặt, Diệp Phong vốn nên cảm thấy ấm áp, nhưng hắn ta lại không, ngược lại như rơi vào hố băng.
Lan kỳ chủ nhìn thấy hết động tác của bọn họ, sát khí lóe lên nơi đáy mắt: “Cô lại là ai?”
“Ta sao, hỏi hay lắm, ta là bạn gái… ừm… cũng chính là người trong lòng của Diệp Phong”.
Nghe tới ba chữ người trong lòng, Diệp Phong suýt thì ngất xỉu.
Cũng không biết hắn ta lấy đâu ra sức lực, rút bàn tay bị hai người Cố Thanh Hy và hoàng hậu Sở Quốc nắm chặt ra.
Hai chân hắn ta mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, đầu cúi sát trước mặt Lan kỳ chủ, hèn mọn như con kiến.
“Kỳ chủ, Diệp Phong không có gì với nàng ta, ngay cả bằng hữu cũng không phải, mong kỳ chủ đừng tin lời nàng ta. Diệp Phong sẽ theo ngài trở về núi Vọng Hồn ngay, cả đời này không ra ngoài nữa, cầu xin kỳ chủ khoan dung, tha cho tất cả mọi người ở đây”.
Cố Thanh Hy siết chặt hai tay, trong lòng vừa giận vừa tức vừa đau lòng, không rõ là cảm xúc gì.
Rốt cuộc mấy năm qua tên điên này đã giày vò hắn ta như thế nào, lại có thể dọa cho một người kiêu ngạo lạnh lùng ra nông nỗi này.
Nghĩ đến ngày hôm đó ở núi hoang gặp phải Diệp Phong bị lăng nhục, nghĩ đến cả người hắn toàn là vết thương chưa khép miệng, cơn giận của Cố Thanh Hy ập đến như dời núi lấp biển.
Hoàng hậu Sở Quốc càng đau lòng hơn.
Bà quả thật không dám tưởng tượng rốt cuộc Diệp Phong đã trải qua những gì mới sợ hãi đến như vậy.
Lan kỳ chủ hình như đã quen với sự hèn mọn của hắn ta, chỉ cười nhạt một tiếng, sát khí trên người không hề che giấu.
“Ngươi là người của ta, ai dám chạm vào ngươi, ta sẽ giết người đó”.
Diệp Phong bỗng nhiên ngước gương mặt trắng bệch lên, cả người không ngừng run rẩy.
Cố Thanh Hy cười nhạt, toàn thân tỏa ra sự bá đạo và ngạo mạn: “Giết ta? Trên đời này có rất nhiều người muốn giết ta, đáng tiếc bọn họ đều không có cơ hội đó”.
Nàng chậm rãi tiến tới phía trước, bàn tay nhỏ nhắn giấu kim độc thấy máu là tiêu đời, cũng chuẩn bị sẵn sàng đồng quy vu tận với ông ta.
Phù Quang nhắm mắt theo đuôi đi đằng trước Cố Thanh Hy, chỉ đợi nàng ra lệnh một tiếng là bắt đầu đánh.
Một chọi ba, hắn ta nắm chắc.
Một chọi bốn, hắn ta có thể liều mạng chiến đấu một trận.
Còn Lan kỳ chủ…
Phù Quang trở tay, một quả pháo hoa trong suốt bay vút lên, sau đó nở rộ rực rỡ trên bầu trời.