Chương
“Hắn ta nói hắn ta phải đến thôn Tiểu Hà, thôn Tiểu Hà nằm ở đâu? Hắn ta có gặp nguy hiểm hay không?”
“Không đâu, ta sẽ đuổi theo hắn ta. Diệp Phong là người tâm địa lương thiện, hắn ta chắc chắn không muốn phu nhân vì hắn mà lo lắng, phu nhân yên tâm. Phù Quang, chúng ta đi”.
Cố Thanh Hy nói đi là đi, không chào một tiếng.
Dạ Mặc Uyên chưa bao giờ bị người ta coi thường như vậy.
Mỗi lần gặp Cố Thanh Hy, hắn chỉ muốn bóp chết nàng, nhưng lần nào hắn cũng không nỡ ra tay.
Dạ Mặc Uyên tức giận nói: “Bắt lấy Cố Thanh Hy, không bắt được nàng, các ngươi cũng không cần quay về nữa”.
“Vâng”.
Dạ Mặc Uyên liếc nhìn hoàng hậu Sở Quốc thất hồn lạc phách, giận dữ rời đi.
Hoàng hậu Sở Quốc run rẩy nói: “Người đâu, người đâu”.
“Phu nhân…”
“Điều tra, điều tra thật kỹ cho bản cung, bản cung muốn biết mọi thông tin về thân thế của Diệp Phong, không được bỏ sót bất cứ chuyện gì”.
“Vâng”.
“Xuất phát, chúng ta cũng đến thôn Tiểu Hà, mau!”
“Vâng…”
Chùa Bạch Vân, ngôi chùa lớn nhất ở trấn Thanh Hồng.
Vừa rồi còn tụ tập nhân mã các nơi, nháy mắt đã biến mất không còn một ai.
Trên quan đạo đi về phía thôn Tiểu Hà, hai chiếc xe ngựa một trước một sau chạy nhanh như bay.
Bên ngoài xe ngựa, mấy chục cao thủ cưỡi ngựa hộ tống.
Bọn họ xếp hàng chỉnh tề, ánh mắt sâu xa, cưỡi toàn là hãn huyết bảo mã cùng một màu, vừa nhìn đã thấy không phải người bình thường.
Chiếc xe ngựa đầu tiên chở Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên.
Chiếc xe ngựa thứ hai chở Diệp Phong.
Diệp Phong lòng nóng như lửa đốt, chỉ muốn lập tức quay về thôn Tiểu Hà, nhưng hắn ta thứ nhất là bị người của Dạ Mặc Uyên ngăn lại.
Thứ hai trên người bị thương nặng đến nay vẫn chưa khỏi, cưỡi ngựa một lúc sẽ làm động tới vết thương, máu chảy đầm đìa. Cố Thanh Hy không cho hắn ta cưỡi ngựa, chỉ có thể ngồi xe ngựa quay về.
Nhìn phương hướng thôn Tiểu Hà xa xôi, hai tay Diệp Phong không ngừng run rẩy. Càng đến gần thôn Tiểu Hà, trong lòng hắn ta càng bất an.
Trong chiếc xe ngựa thứ nhất.
Cố Thanh Hy pha một tách trà tuyết cho Dạ Mặc Uyên, chớp chớp đôi mắt to tròn, nịnh nọt cười nói: “Vương gia, vừa rồi là ta nói sai rồi, ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với một cô gái như ta được không?”
Dạ Mặc Uyên quay đầu ra ngoài cửa sổ, từ chối lời xin lỗi của nàng, cũng từ chối trà tuyết của nàng.
Cố Thanh Hy tiến sát đến trước mặt hắn, dâng trà tuyết lên lần nữa: “Ta bảo đảm, sau này sẽ không nói chân thứ ba…”
Còn chưa nói xong, nhiệt độ trong xe ngựa lại hạ xuống.