Chương
“Bản vương lại không phải hoàng đế của Dạ Quốc”.
“Vương gia có danh hiệu chiến thần tất công tất thành, tất chiến tất thắng, ngài bảo vệ lãnh thổ Dạ Quốc nhiều năm như vậy, không phải là để bảo vệ quốc gia sao? Thôn Tiểu Hà là con dân của Dạ Quốc, đương nhiên cũng là đối tượng bảo vệ của ngài”.
“Hơn nữa, Vương gia tâm địa lương thiện, thương yêu bách tính, nhất định không nhẫn tâm để bọn họ gặp nguy nan có đúng không?”
Dạ Mặc Uyên không vui, giọng nói đầy mùi ghen tuông: “Vì sao cô quan tâm đến chuyện của Diệp Phong như vậy? Chẳng lẽ cô thật sự thích Diệp Phong?”
Cố Thanh Hy hùng hồn phản bác: “Sao vậy được, Diệp Phong thân thế đáng thương, ai nhìn cũng sẽ xúc động. Ta chỉ xem hắn ta như bằng hữu mà thôi”.
“Thế à? Vậy còn Tiêu Vũ Hiên thì sao?”
“Đó là hảo hữu của ta”.
“Dịch Thần Phi thì sao?”
“Đó là huynh đệ ta”.
“Tư Mạc Phi thì sao?”
“Đó là tiểu đệ của ta”.
“Thượng Quan Sở thì sao?”
“Đó là… phu tử của ta”.
Cố Thanh Hy vốn muốn nói là bằng hữu, nghĩ một lúc cảm thấy không thích hợp lắm nên đổi thành phu tử.
Không nhắc tới Thượng Quan Sở còn được, vừa nhắc tới Thượng Quan Sở, Cố Thanh Hy lại có chút nhớ nhung gương mặt xinh đẹp của hắn ta.
“Hừ… dụ dỗ đàn ông”.
Dạ Mặc Uyên giễu cợt.
Không đếm thì thôi, vừa đếm số mỹ nam xung quanh nàng thì cứ ra một chuỗi, còn rất nhiều người hắn không liệt kê vào đó, ví dụ như đám Phù Quang.
“Vương gia, những gì ngài cần hỏi cũng đã hỏi rồi, có phải nên mau chóng phái người đến thôn Tiểu Hà không? Lỡ như đến muộn, xảy ra chuyện thê thảm nhân gian thì phải làm sao?”
“Không đi”.
“Thật sự không đi sao?”
Cố Thanh Hy vén tay áo lên, giữa mi mày nhuốm một tầng giận dữ.
Để hắn phái người đến thôn Tiểu Hà, nàng đã ngồi ở đây lải nhải với hắn lâu như vậy, nước bọt đều hao hết rồi.
Tên đàn ông nhỏ nhen kiêu ngạo chết tiệt này lại không có hành động gì.
“Dừng xe, cho ta hai con ngựa, ta và Phù Quang tự đi”.
Diệp Phong vén màn xe lên, giọng nói trong trẻo chứa vài phần sốt sắng: “Ta nữa, ta đi với cô”.
Vết thương của hắn ta rách ra rồi, vốn dĩ rất đau, nhưng trên mặt hắn ta không nhìn ra bất cứ sự đau đớn nào, chỉ có vẻ lo lắng sốt ruột.
“Không có mệnh lệnh của bản vương, không ai được rời khỏi đây”, Dạ Mặc Uyên không thèm nhấc mí mắt lên, lạnh lùng hạ lệnh.
“Vâng”.
Cố Thanh Hy nổi giận thêm.