Chương
Dù chết cũng không có ai ra mặt cho bọn họ, đúng là đối tượng tốt nhất để ra tay.
Cố Thanh Hy tìm một nơi thoải mái ngồi xuống, lười nhác bắt chéo chân, không thèm quan tâm chỉ vào Diệp Phong: “Các ngươi lại lầm to, hắn chính là người của ma chủ”.
“Nha đầu thối, ngươi tưởng bọn ta là kẻ ngu hả?”, Triệu Chấn tức giận nói.
“Trời đất chứng giám, ta nào dám trêu đùa gì các ngươi, chỉ là Diệp Phong có vẻ ngoài tuấn tú, ma chủ có một vài sở thích kỳ lạ nên vừa mắt Diệp Phong, ta cũng đâu có cách nào”.
Từ tam nương nhìn về phía Triệu Chấn và Âm Đại Quỷ, khó hiểu nói: “Ma chủ có sở thích lạ ư? Hình như chưa nghe bao giờ”.
Cố Thanh Hy nghiêm giọng sửa lại cho đúng: “Tại sao lại không, thượng bất chính hạ tắc loạn, người nhìn xem đám thuộc hạ của ma chủ kia, Lan kỳ chủ, Mẫu Đơn kỳ chủ, Thược Dược kỳ chủ, cả một đám đều có sở thích đó mà? Người ta là ma chủ, vẫn phải giữ chút thể diện mà, ta hiểu ma chủ”.
Ánh mắt Diệp Phong đầy buồn bã.
Tuy biết Cố Thanh Hy muốn cứu mình nên mới há miệng nói bậy, thế nhưng lòng hắn ta vẫn đau như dao cắt.
Cố Thanh Hy nói có đầu có đuôi, còn nói liên tục cả tràng dài, thất quỷ Âm Sơn không khỏi xao động.
“Thế nên nhé, các ngươi xem Lan kỳ chủ là bằng hữu, nhưng hắn chưa chắc đã thế đâu, các ngươi bị ông ta mang đi bán còn giúp ông ta đếm tiền. Ông ta chỉ mong các ngươi mau chóng đánh với chiến thần hoặc ma chủ, giúp ông ta quét bớt chướng ngại vật ấy chứ”.
Khi Cố Thanh Hy đang nói, thì Lan kỳ chủ đã dẫn theo hai kim cang hộ pháp xuất hiện sau lưng.
Sắc mặt Lan kỳ chủ tái nhợt, dường như ngọn lửa cuồn cuộn trong mắt ông ta có thể cắn nuốt hết cả người cố Thanh Hy.
Mọi người tái mặt, cảnh giác nhìn chằm chằm Lan kỳ chủ.
Nhất là Diệp Phong, hắn ta vừa sợ hãi vừa đề phòng, lại càng tức giận, cơ thể không nhịn được khẽ run.
Đây là nỗi sợ từ tận xương tủy, sợ hãi nhất từ khi hắn được sinh ra tới nay.
Cố Thanh Hy cảm nhận được điều gì đó, vừa quay sang đã trông thấy sắc mặt âm u của Lan kỳ chủ, nàng giật mình, cơ thể đứng bật dậy.
“Hù người ta thế có thể chết người đấy”.
Tam Kim Cang đập một chùy tới, tức giận nói: “Nữ nhân chết tiệt này, chẳng những xui khiến chiến thần tấn công núi Vọng Hồn, mà còn dám châm ngòi ly gián, ngươi đáng chết”.
Ám vệ tái mặt, trường kiếm trong tay giơ lên, đỡ lấy chùy sắt.
“Keng keng keng…”
Chỉ trong chốc lát, hai bên đã đánh hơn mười chiêu.
“Rầm…”
Cùng với tiếng vang lớn, ám vệ phun máu tươi, Tam Kim Cang lại chẳng hề hấn gì, thắng bại đã rõ.
Cố Thanh Hy cười lạnh: “Sao? Bị ta nói trúng tim đen nên thẹn quá thành giận hả? Lan kỳ chủ này, không phải ta nói ông chứ, ông đúng là mặt dày mày dạn, thất quỷ Âm Sơn xem ông là huynh đệ tốt, bằng hữu thân thiết, ông lại đi lừa người ta”.
Nội lực ngưng tụ thành một quả cầu lửa trên tay Lan kỳ chủ, dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ bành trướng của nó, đôi mắt không hề có độ ấm nhìn chằm chằm Cố Thanh Hy, như thể đang nhìn một người chết.
Diệp Phong cố gắng bò dậy, run run nhắc nhở: “Cẩn thận, quả cầu của ông ta có độc, một khi đụng trúng thì cả sắt thép cũng phải tan chảy”.
Cố Thanh Hy đảo mắt nhìn quả cầu lửa dần lớn trong tay ông ta, chứng tỏ trong lòng ông ta đang cực kỳ nóng giận.