Chương
Ngay lúc Cố Thanh Hy và Diệp Phong chia tay, ở lùm cỏ không xa truyền tới động tĩnh rất nhỏ.
Cố Thanh Hy nghiêm mặt lại: “Ai, ai đang ở đó?”
Dứt lời, Phù Quang đã nhanh chóng bước tới, tóm kẻ ở trong bụi cỏ ra.
“Đừng giết ta, đừng đánh ta, cầu xin ngài đừng, ta không phải Diệp Phong, xin ngài đừng đánh ta”.
Mọi người nhìn kỹ lại thì có chút bất ngờ.
Người đàn ông trước mắt không phải là Giang Húc sao?
Lúc trước Giang Húc máu lạnh tàn bạo, thủ đoạn độc ác, bộ dạng cao cao tại thượng.
Bây giờ đầu tóc hắn ta rối bời như tổ quạ, quần áo xộc xệch, còn bị xé rách không ít, lộ ra vết roi và vết bỏng ngang dọc đan xen.
Gương mặt hắn ta rất bẩn thỉu, không còn tuấn tú như ngày xưa. Ánh mắt hắn ta mơ màng, không có điểm dừng cố định, cơ thể không ngừng run rẩy trốn sang một bên, ôm chặt lấy cơ thể mình, miệng lẩm bẩm: “Đừng đánh ta, cầu xin các người đừng đánh ta”.
Bộ dạng nhếch nhác của hắn ta khiến mọi người bất ngờ.
Cố Thanh Hy nhìn thấy hắn ta thì không có ấn tượng tốt, cả đời Diệp Phong đau khổ như vậy, hắn ta không tránh khỏi liên quan.
“Loại cặn bã này không giết thì để lại làm gì, Phù Quang, giết hắn ta”.
“Vâng”.
“Đừng, đừng giết ta, đừng giết ta, ta sai rồi, ta không dám nữa, cầu xin các người, hu hu… cầu xin các người”.
Giang Húc như bị điên bò đến bên Diệp Phong, ôm chặt lấy chân hắn ta, sợ hãi trốn sau lưng hắn ta.
Diệp Phong liếc nhìn vết thương mờ ám dưới lớp quần áo rách của hắn ta, cùng với lằn roi khắp mình, hơi nhíu mày: “Hắn ta… hình như điên rồi, hay là thôi đi”.
Ở đài Tù Phượng nhiều năm như vậy, hắn ta quá rõ những vết thương mờ ám đó đại diện cho cái gì.
Ngày hôm đó ở đài Tù Phượng, Giang Húc đã rót rất nhiều rượu cho hắn ta. Mặc dù hắn ta say đến mức mơ hồ, nhưng ít nhiều vẫn có chút ấn tượng.
Tối đó vốn dĩ Diệp Phong sẽ bị đưa tới núi chính cho Lan kỳ chủ chơi đùa, nhưng Cố Thanh Hy và Dịch Thần Phi đột nhiên xuất hiện cứu hắn ta, dùng kế hoán đổi, dịch dung Giang Húc thành hắn ta đưa đến núi chính.
Nếu hắn đoán không sai, có lẽ Lan kỳ chủ đã tưởng Giang Húc là hắn, và rồi… cưỡng hiếp hắn ta.
Sau đó phát hiện hắn ta không phải là hắn nên đã tra tấn hắn ta.
Người bình thường làm sao có thể chấp nhận được nỗi nhục này, đặc biệt là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.
Trong mười ba năm ở đài Tù Phượng, cứ vài ngày hắn lại thấy có người phát điên.
Cố Thanh Hy suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm: “Hết rồi ư? Hắn ta huỷ hoại cuộc đời ngươi, thế mà ngươi lại tha thứ cho hắn ta dễ dàng như vậy ư?”
“Hắn ta đã gặp báo ứng”.
Cố Thanh Hy tức sôi máu: “Sao ngươi biết hắn ta không giả vờ? Sao ngươi biết hắn ta không cố ý làm ngươi thương hại?”
Diệp Phong khẽ cau mày, lại cúi đầu nhìn về phía Giang Húc.
Chỉ thấy Giang Húc cứ khóc một lát rồi lại cười, một lát lại ngờ nghệch hốt đất bỏ vào miệng ăn, vỗ tay cười lớn: “Ngon quá, ngon quá đi”.