Chương
Vẻ đau xót dâng lên trong mắt nàng: “Ngay chính giữa trái tim, là vết thương trí mạng, thần tiên cũng khó cứu nổi”.
Diệp Phong loạng choạng chực đổ, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Không… Không đâu, sao có thể… Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khó khăn lắm mới được đến thiên đường không có hỗn loạn như Tu La Môn, sao lại thế được… Bà ơi, bà cố lên, Phong Nhi đưa bà đi tìm đại phu”.
Diệp bà bà nắm bàn tay lạnh băng đang run rẩy của Diệp Phong thật chặt, đôi mắt bà ấy đã bị móc, căn bản không nhìn thấy Diệp Phong, nhưng bà ấy vẫn nhìn chăm chú vào hắn ta, yếu ớt bảo.
“May thật, may mà cháu không sao…”
“Bà ơi…”
Diệp Phong cảm thấy vô cùng áy náy.
Là do hắn ta chủ quan, hắn ta không nên dễ dàng tin tưởng Giang Húc. Nếu hắn ta không tin Giang Húc thì bà đã không bị đâm thay hắn ta.
“Cháu cõng bà đi tìm đại phu, Cố cô nương không cứu được bà thì chắc chắn sẽ có người khác cứu được”.
“Phong… Phong Nhi, không cần đâu, bà là một gánh nặng, lẽ ra nên chết từ lâu, nhiều năm qua bà đã làm liên luỵ đến cháu”.
Diệp bà bà run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú trắng bệch của Diệp Phong: “Bà chết không có gì đáng tiếc, chỉ sợ… chỉ sợ cháu quá tốt bụng, sẽ bị người khác bắt nạt”.
Diệp Phong rưng rưng nước mắt, bất lực, mờ mịt và sợ hãi như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trong lòng hắn ta biết rõ hơn ai hết, con dao kia đâm trúng chính giữa trái tim, hoàn toàn không thể cứu chữa.
Đặc biệt khi Cố Thanh Hy đã bó tay hết cách, những đại phu khác càng không thể có cách chữa trị, chẳng qua là do hắn ta cố chấp, không chịu tin vào sự thật.
“Cố… Cố cô nương, ta có thể nhờ cậy cô được không? Đứa nhỏ Diệp Phong này đã khổ lắm rồi, ta sợ… ta sợ sau khi ta đi, nó sẽ cô đơn một mình”.
“Bà yên tâm đi ạ, hắn là bằng hữu của ta, ta sẽ chiếu cố hắn”.
“Cảm… Cảm ơn cô…”
Diệp bà bà lưu luyến nhìn Diệp Phong như thể có nghìn lời muốn nói, nhưng chỉ có thể hoá thành một giọt nước mắt máu rơi xuống.
“Bịch…”
Bàn tay vuốt ve mặt Diệp Phong của bà ấy vô lực rũ xuống, lúc này nhịp tim đã hoàn toàn ngừng lại.
Diệp Phong hoảng sợ nhìn Diệp bà bà chết thảm trước mặt mình, một lúc lâu sau vẫn không thể tin được.
Nước mắt tuôn trào, Diệp Phong ôm chặt thi thể Diệp bà bà, nhỏ giọng khóc thút thít.
Cố Thanh Hy muốn an ủi hắn ta nhưng không biết nên an ủi như thế nào.
Diệp bà bà là cả sinh mệnh đối với Diệp Phong, thậm chí còn quan trọng hơn tính mạng của hắn ta.
Nhưng giờ đây Diệp bà bà lại chết thảm vì chắn dao thay Diệp Phong, sợ rằng hắn ta sẽ mang gánh nặng theo suốt cuộc đời.