Chương
Người chủ trì Tiểu Lộ cười nói: “Ba mươi vạn lượng lần thứ nhất, ba mươi vạn lượng lần thứ hai, ba mươi vạn lượng lần thứ ba, chốt, chúc mừng vị khách số hai mươi tám nhận được Tử Yên Thảo”.
Tiếng trống vang lên, báo hiệu một món đã hoàn thành đấu giá.
Sắc mặt cha con Cố thừa tướng khó coi.
Sắc mặt Trạch Vương khó coi.
Sắc mặt Đương Đương công chúa khó coi.
Sắc mặt Thanh Phong cũng khó coi.
Chỉ có trên mặt Cố Thanh Hy là hiện lên ý cười.
“Vật đấu giá thứ hai là Ôn Nguyên Châu, công hiệu của Ôn Nguyên Châu chắc hẳn không cần ta nói nhiều nữa nhỉ, giá khởi điểm ba trăm vạn lượng bạc”.
Hiện trường toàn là tiếng hít ngược một hơi.
Ôn Nguyên Châu, lại là Ôn Nguyên Châu…
Bảo bối thế này không phải nên để xuất hiện sau cùng sao? Sao món thứ hai lại đưa ra đấu giá rồi?
Đám đông lập tức xôn xao.
Cố Sơ Vân nói: “Cha, Ôn Nguyên Châu khắp thiên hạ chỉ có hai viên, món bảo bối này dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải lấy được”.
Tim Cố thừa tướng đập thình thịch, nhìn Ôn Nguyên Châu mà mắt tỏa sáng, không hề che đậy.
Ôn Nguyên Châu là chí bảo trên thiên hạ, ai không muốn đấu giá chứ.
Trạch Vương và Đương Đương công chúa hơi thở dồn dập, cùng cảm thấy may mắn vừa rồi không tranh giành Tử Yên Thảo với Cố Thanh Hy, Ôn Nguyên Châu tốt hơn Tử Yên Thảo nhiều.
Tiểu Lục run rẩy nói: “Công chúa, đó thật sự là Ôn Nguyên Châu sao?”.
“Ngươi nói vậy không phải thừa sao, đấu giá Phong Tương là nơi nào, bọn họ có thể bán hàng giả được sao?”
“Vậy chúng ta có đấu giá nó không?”
“Đương nhiên, có được Ôn Nguyên Châu đồng nghĩa có bùa hộ thân khởi tử hồi sinh, cái gì cũng có thể không cần, nhưng Ôn Nguyên Châu thì nhất định phải đấu giá được”.
“Công chúa, nhưng bạc chúng ta mang theo tổng cộng cũng không tới ba trăm vạn lượng bạc, hơn nữa trước kia chúng ta đã thua Dạ Vương phi rất nhiều tiền, cũng không còn bao nhiêu bạc”.
“Không có tiền cũng phải đi mượn, ngươi mau sai người ra roi thúc ngựa quay về, báo mẫu hậu đi gom tiền. Mẫu hậu muốn có được Ôn Nguyên Châu hơn ai hết, chắc chắn bà ấy sẽ gom được bạc”.
Tiểu Lục còn định nói, Thái Hậu cũng không có bao nhiêu bạc, vì tiền của Thái Hậu đa số đều đã bị Dạ Vương phi lừa đi mất.
Nhưng đấu giá sắp bắt đầu, Đương Đương công chúa lại giục rất gấp, nàng ta chỉ đành mau chóng dặn dò hạ nhân làm theo.
“Bốn trăm năm mươi vạn lượng”.
“Năm trăm vạn lượng”.
“Năm trăm hai mươi vạn lượng”.
“Năm trăm tám mươi vạn lượng”.
“Sáu trăm vạn lượng”.
Ôn Nguyên Châu vừa xuất hiện, mọi người đều hăng say tranh nhau ra giá.
Trong nhã gian của Trạch Vương.