Chương
Lại là năm nghìn vạn lượng bạc.
Mẹ nó…
Một lần tăng lên một nghìn năm trăm vạn lượng, sao nàng không đi lên trời luôn đi?
Đương Đương công chúa vốn định tiếp tục nâng giá, nhưng sau khi nghe thấy năm nghìn vạn lượng bạc, nàng ta làm thế nào cũng không giơ nổi chiếc bảng cầm tay, chỉ có thể nổi giận: “Người chủ trì, vừa rồi nàng ta không lấy ra nổi năm nghìn vạn lượng bạc, lần này chắc chắn cũng không có, hay là ngươi bảo nàng ta lấy tiền ra trước rồi tiếp tục đấu giá đi”.
“Ồ… Vị khách trên lầu ơi, sao cô biết ta không có tiền? Sao cô biết sẽ không có người đến trả tiền thay ta?”
“Vậy ngươi lấy ra xem”.
Cố Thanh Hy cười nhạt: “Xin hỏi phòng đấu giá Phong Tương có quy định yêu cầu khách hàng lấy tiền ra trước mới được tham gia đấu giá không?”
“Quy định này… thì không có”.
“Nếu đã không có, tại sao vị khách trên lầu lại yêu cầu ta như vậy?”
Người chủ trì đổi chủ đề: “Vị khách số hai mươi tám không phạm quy, có thể tiếp tục tham gia đấu giá. Nếu vị khách phòng số chín trên đầu cố tình gây sự, chúng ta sẽ lập tức đuổi ra khỏi phòng đấu giá”.
Đương Đương công chúa vô cùng tức giận.
Cố Thanh Hy chọc tức nàng ta thì cũng thôi.
Bây giờ ngay cả phòng đấu giá Phong Tương cũng đứng về phía nàng.
Tiểu Lục khuyên nhủ: “Công chúa, hiện tại Dạ Vương phi không phạm lỗi, chúng ta không thể bắt lỗi nàng ta, hay là chúng ta không báo giá nữa, cứ để nàng ta đấu giá, để xem lát nữa nàng ta có lấy ra được năm nghìn vạn lượng bạc để trả tiền hay không”.
“Bây giờ bản công chúa không báo giá thì chẳng phải là công khai tuyên bố bản công chúa sợ nàng ta sao? Dù thế nào bản công chúa cũng phải đấu giá thành công phiên này”.
Nói xong, Đương Đương công chúa lại giơ bảng lên: “Năm nghìn một trăm vạn lượng bạc”.
“Sáu nghìn vạn lượng”.
“…”
Sáu nghìn vạn, nàng điên rồi sao?
Đương Đương công chúa còn định giơ bảng, Tiểu Lục ôm chặt bảng cầm tay: “Công chúa, chúng ta không thể nâng giá nữa. Nếu như tiếp tục nâng giá thì kể cả Thái Hậu cũng không có đủ nhiều bạc như vậy, đến lúc đó chúng ta không thể giải thích với phòng đấu giá Phong Tương”.
“Nực cười, mẫu hậu là Thái Hậu cao quý của một nước, bản công chúa là công chúa cao quý nhất và được sủng ái nhất Dạ Quốc, thiên hạ này có bạc nào mà chúng ta không lấy được? Về việc giải thích, hừ, bản công chúa không cần giải thích gì cả”.
“Sáu nghìn một trăm vạn lượng”.
“Bảy nghìn vạn lượng”.
So với Đương Đương công chúa nóng vội, Cố Thanh Hy có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Nàng liên tục nâng giá, mặt không đỏ hơi thở không gấp như thể chỉ đang nói về một điều vô cùng bình thường.
Tim Đương Đương công chúa đập nhanh hơn.