Chương
Shhh…
Mọi người lại thấy khiếp sợ lần nữa.
Cố Thanh Hy muốn chết sao?
Cố Sơ Vân đã giảng hoà rồi, nhưng nàng lại chỉ muốn đắc tội triệt để với Đông Phương Triết.
Đông Phương Triết cười khẩy: “Giỏi, giỏi lắm, ta cũng muốn xem thử cuối cùng ai sẽ là người chết trước”.
Có lẽ hắn ta còn kiêng dè chiến thần nên không nói thẳng ra, nhưng ý cảnh cáo lại vô cùng rõ ràng.
Thanh Phong lộ ra sát khí: “Đông Phương công tử, trước khi nói ra lời này, tốt nhất công tử nên ước lượng xem mình có bao nhiêu bản lĩnh”.
Đông Phương Triết tức giận nhưng không dám nói gì.
Ở Đế Đô, không ai không biết Thanh Phong và Giáng Tuyết là hai cánh tay đắc lực của chiến thần, đắc tội bọn họ cũng giống như đắc tội với chiến thần.
Mộ Dung Thần vung quạt, cười to nói: “Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi, cần gì phải làm to chuyện thế, Đông Phương huynh cũng không có ý gì đâu, hắn là kiểu người độc miệng, khẩu xà tâm Phật mà”.
Cố Thanh Hy cười nhạt.
Khẩu xà tâm Phật?
Theo nàng thấy, hắn ta rõ ràng là muốn giết nàng, tuổi trẻ hiếu thắng, không thể kiềm chế.
So với Đông Phương Triết, càng nên đề phòng Mộ Dung Thần miệng nam mô bụng bồ dao găm hơn.
Cố Thanh Hy mập mờ nói một câu: “Độc miệng, phải trị”.
Đông Phương Triết vốn vừa nguôi giận lại bị chọc tức.
“Ngươi nói ai độc miệng?”
“Ta nói ngươi à? Ta đã chỉ mặt gọi tên chưa?”
“Ngươi…”
“Đong đong đong…”
Tiếng chuông của học viện vang lên.
Mọi người không dám chậm trễ, vội vàng đi tập hợp.
Cố Thanh Hy khinh thường nhìn thoáng qua bọn họ, ôm lấy bả vai Tiêu Vũ Hiên, cũng đi tập hợp.
Liễu Nguyệt vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng nói: “Lão đại, cô làm thế có đắc tội với Mộ Dung Thần và Đông Phương Triết không? Hai người này cũng sẽ đi vào núi Tầm Long đấy”.
“Ngươi cảm thấy ta mặc cho bọn họ gây chuyện là không đắc tội với bọn họ sao?”
Từ đầu hai người này đã có dự định trừ khử nàng, cho dù nàng làm gì, cuối cùng bọn họ cũng sẽ trở mặt, có gì phải sợ chứ.
Trong sàn diễn võ của học viện Hoàng gia, các học sinh tham gia đại hội tầm bảo lần này chia thành năm hàng đứng ngay ngắn theo thứ tự, mười mấy phu tử văn võ đứng trên đài cao, giới thiệu về quy tắc của đại hội tầm bảo.
“Học sinh có thể đứng ở đây đều được học viện Hoàng gia chọn lựa tỉ mỉ, năm trước chỉ có học sinh khoá này mới có thể tham gia đại hội tầm bảo, nhưng Thánh thượng ban ân, vì tìm kiếm nhân tài, đặc biệt cho phép học sinh ưu tú của khoá trước cũng có thể tham gia”.
“Núi Tầm Long là núi quý của Dạ Quốc ta, mọi người đều biết vào thời kỳ thượng cổ, nơi đó từng xảy ra rất nhiều trận đại chiến, được xem là di chỉ chiến trường thượng cổ, bên trong không chỉ có hung cầm mãnh thú, kỳ hoa độc thảo, còn có các loại bảo vật thất lạc, trong đó có không ít bảo vật từ nhị phẩm trở lên, nếu may mắn, thậm chí còn có thể tìm thấy bảo vật tứ phẩm”.