Chương
Bầy hổ báo đổi mục tiêu đuổi theo Mộ Dung Thần, mặt đất rung lắc như động đất.
Trên sườn núi dưới đáy vực.
Cố Thanh Hy một tay nắm dây đằng, một tay ôm eo Tiêu Vũ Hiên, thờ ơ nhìn mọi chuyện xảy ra phía trên biển mây, trong mắt lộ ra khí lạnh.
Tim Tiêu Vũ Hiên đập thình thịch.
Cao thủ cấp một cứ thế đã bị ma thú ăn dễ như ăn cháo…
Có lẽ tình cảnh của Mộ Dung Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hay cho một chiêu mượn dao giết người.
“Nha đầu xấu xí, sao cô lại biết dưới đáy vực có dây leo, hơn nữa sao lại biết sẽ có nhiều ma thú đột nhiên xuất hiện thế? Lẽ nào cô đã từng đến đây?”
Cố Thanh Hy lắc đầu đau nhức.
Nàng cũng đang thắc mắc, nguyên thân chỉ là tam tiểu thư không được sủng ái của phủ Thừa Tướng, nhưng không hiểu tại sao trong đầu nàng lại có cảm giác quen thuộc kì lạ với địa hình nơi đây.
Như thể… nàng đã từng đến đây…
“Ta chỉ đánh cược thôi, làm sao ta biết sẽ có dây leo và ma thú chứ. Giờ thì chúng ta cược thắng rồi đấy, không phải sao?”
“Chỉ là đánh cược? Nữ nhân điên này, lỡ như cược thua thì phải làm sao?”
“Cược thua thì có mỹ nam lên thiên đường cùng, ta cũng đâu có lỗ”.
“…”, lên thiên đường gì chứ, lòng dạ nàng gian xảo, xuống địa ngục thì còn tạm được.
Hắn ta nhìn thấy Cố Thanh Hy kéo mạnh, sau đó dễ dàng ôm hắn ta nhảy lên đỉnh núi.
Tiêu Vũ Hiên lại kinh ngạc.
“Cô đã đột phá võ mạch, hơn nữa còn đạt ít nhất tầng hai? Nha đầu xấu xí, rốt cuộc cô còn giấu ta bao nhiêu chuyện?”
“Ta mới đột phá không lâu nên chưa khống chế được nội lực trong cơ thể. Đi thôi, chúng ta đi theo hướng này”.
Thung lũng quanh co ngoằn ngoèo, rất dốc và sâu, núi ở hai bên như những thanh kiếm sắc bén dựng đứng, cao vút tận mây.
Theo sự chỉ dẫn của chuông Phá hồn, họ đi lòng vòng trong thung lũng hơn một canh giờ vẫn chưa đến nơi.
Tiêu Vũ Hiên lau mồ hôi, hỏi: “Chuông Phá hồn này có linh nghiệm không vậy? Đã đi lâu lắm rồi mà chưa thấy bảo vật nào cả”.
“Ai bảo không có bảo vật? Nhìn kìa, ở đó không phải có một viên Tuyết Tinh sao?”
Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn qua, không cầm được kích động: “Viên Tuyết Tinh này lớn quá, ít nhất cũng hơn một nghìn năm. Nó là vật liệu luyện chế vũ khí thượng đẳng đấy, để ta đi lấy”.
“Đợi đã, ở đó còn có một con mãng xà hai đầu đang ngủ say kìa”, Cố Thanh Hy kịp thời kéo hắn ta lại, nhỏ giọng nhắc nhở, chỉ về phía bên phải.
Tiêu Vũ Hiên giật mình, lùi về sau vài bước, hắn ta chỉ lo nhìn Tuyết Tinh nghìn năm, không để ý còn có một con mãng xà hai đầu.
“Nha đầu xấu xí, con mãng xà này thoạt nhìn không giống mãng xà bình thường. Đây là một con Mãng Vương hai đầu cấp hai, sức tấn công rất mạnh”.
Cố Thanh Hy nheo mắt.