Chương
Đám Li Lạc nhìn mà khiếp sợ, lỡ như Biển Máu vẩy trúng người chủ tử, phỏng chết chủ tử thì phải làm sao?
Ầm ầm ầm…
Tiểu Cửu Nhi ném đá ném đến say mê.
Cố Thanh Hy trợn tròn mắt.
Con mãng xà này, ném đá nghiện rồi sao?
Nham thạch không ngừng tràn vào thùng gỗ, nhiệt độ trong thùng đột ngột nâng cao, dù khí lạnh của hắn làm giảm bớt sức nóng của nham thạch, nhưng nham thạch không ngừng đổ vào vẫn khiến hắn khó mà chịu nổi.
Nóng.
Nóng quá.
Cũng không biết Cố Thanh Hy đã cho dược liệu gì vào thùng, khí lạnh trên người hắn dần dần tan biến, đã không còn sức dung hòa nhiệt độ của nham thạch trong thùng nữa.
Mồ hôi rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn chảy mồ hôi từ khi sinh ra đến nay.
Sự nóng lạnh luân phiên trên người dường như muốn xé hắn thành hai nửa.
Vẻ mặt Dạ Mặc Uyên đau khổ, dường như đang kìm nén gì đó.
Li Lạc sốt ruột nói: “Vương phi nương nương, chủ tử rất đau khổ, trong thùng gỗ dẫn đến nhiều dung nham như vậy chắc là đủ rồi. Có nên bảo… con rắn chín đầu kia dừng lại không?”
“Chưa đủ, vẫn chưa tới cực hạn”.
Cố Thanh Hy vốn muốn nói Tiểu Cửu Nhi làm chậm lại, nhưng dù sớm hay muộn, nên chịu đựng vẫn phải chịu, chi bằng giải quyết nhanh chóng, một lần là xong, tránh phải chịu nhiều đau khổ uổng công.
Thùng gỗ chưa vỡ, nhưng nước trong thùng không ngừng sôi trào, thậm chí hiện ra màu đỏ vàng.
Đó đâu phải là nước, rõ ràng là ngâm trong dung nham.
Đám Li Lạc sốt ruột xoay vòng, chỉ muốn chịu khổ thay chủ tử.
Dạ Mặc Uyên nghiến răng chịu đựng, không để mình phát ra tiếng.
Hai luồng khí cực nóng và cực lạnh không ngừng giằng xé trong cơ thể, đúng là đau đớn hơn cả bị ngũ mã phanh thây gấp nghìn vạn lần.
Cố Thanh Hy không ngừng lấy dược liệu ra khỏi hòm thuốc, đặt ở trong thùng giúp hắn giảm cơn đau, điều trị lá lách, dạ dày, thận…
“Cố gắng chịu đựng một chút, Hàn độc và Huyết Diệp Tà Độc của chàng đã cắm rễ trong cơ thể quá lâu, dẫn đến tuần hoàn trong cơ thể chàng không thông thuận, hai chân chàng muốn đứng lên được phải đẩy mạnh tuần hoàn máu trong cơ thể chàng”.
Dường như sợ Dạ Mặc Uyên không hiểu, Cố Thanh Hy lại bổ sung một câu: “Trước kia chàng dẫn độc đến chân, cho nên Hàn độc tập trung hết ở hai chân, cần phải hóa giải số độc sót lại ở hai chân chàng, đẩy mạnh tuần hoàn máu toàn thân”.
Dạ Mặc Uyên gật đầu.
Hắn nghe hiểu, không cần phải giải thích lần nữa.
Hắn cũng sẽ cắn răng chịu đựng tiếp.
Mấy chục năm khổ thế nào hắn cũng đã chịu, lần này hắn cũng có thể chống đỡ được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, vẻ mặt Dạ Mặc Uyên càng lúc càng đau khổ, cũng càng lúc càng xấu đi, mơ hồ còn có tiếng rên trầm thấp thoát ra, có thể thấy hắn đã chịu đựng đến cực hạn.