Chương
Nếu hoàng hậu Sở Quốc xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Hắn ta thề.
Thề sẽ đòi lại gấp mười lần những gì ông ta đã làm trên người mình.
Hoàng hậu Sở Quốc bỗng nhiên gào lên: “Năm tuổi? Nó mới năm tuổi ngươi đã làm chuyện đó với nó, ngươi có còn là người không? Nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà”.
“Ha… Sao, bà muốn xem tận mắt hả?”
“Bốp…”
Lan kỳ chủ tát Diệp Phong một cái thật mạnh, sức lực đó mạnh đến mức Diệp Phong suýt ngất đi.
“Tiện nhân, bổn tọa đã sớm chơi ngán rồi, Mẫu Đơn kỳ chủ, ngươi vẫn luôn muốn có được hắn cơ mà, hôm nay bổn tọa sẽ tặng hắn cho ngươi”.
Mẫu Đơn kỳ chủ vui vẻ, lắc lư đi tới nói: “Thế thì cảm ơn Lan kỳ chủ nhé, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để hắn cô đơn lẻ loi, chờ ta chơi chán rồi, vẫn còn vài kỳ chủ nữa mà, cùng lắm thì cho bọn thuộc hạ của ta, chúng cũng thèm nhỏ dãi thân thể Diệp Phong lâu rồi, ha ha”.,
Cố Thanh Hy nghe mà nghiến răng nghiến lợi.
Võ công của nàng thấp kém, không phải là đối thủ của bọn họ, Phù Quang lại đang bị thương.
Nội lực của Dạ Mặc Uyên đã biến mất, thuộc hạ của hắn cũng không tiện ra mặt, nếu không sẽ đánh động đến Thiên Phần tộc, đến lúc đó Dạ Mặc Uyên sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng phải cứu Diệp Phong thế nào đây?
Cúi đầu nhìn lại, thấy ở lưng chừng núi không chỉ có Lan kỳ chủ, Mẫu Đơn kỳ chủ cùng với mấy kim cang hộ vệ của ông ta, mà còn có một vài cao thủ nàng không biết mặt. Có thể nói là cao thủ tụ họp.
Phù Quang nhíu mày: “Chủ tử, làm sao bây giờ?”
Với tính tình của Diệp Phong, nếu hắn ta mất hết tôn nghiêm ở đây, e là chút dũng khí sống còn của hắn ta cũng biến mất.
“Sao Lan kỳ chủ lại đột nhiên đến núi Hồ Lô thế?”
“Cái này… Thuộc hạ cũng không rõ lắm”.
Cố Thanh Hy sờ cằm, cuối tầm mắt chính là nhóm nhỏ của Thiên Phần tộc.
Nhóm đó không có Ôn Thiếu Nghi, chỉ có vài trưởng lão và đệ tử.
Ánh mắt nàng đột nhiên sáng người.
“Chúng ta không thể đối phó được người Ma tộc, nhưng có người lại làm được”.
“Chủ tử muốn tìm Chiến thần giúp đỡ hả? Có Chiến thần ra tay thì nhóm Diệp Phong có cơ hội được cứu rồi”.
Dạ Mặc Uyên?
Hắn còn chẳng thể giữ nổi mình, tìm hắn làm gì.
Cố Thanh Hy ghé tai Phù Quang nói một lát, khiến hắn ta sợ đến mức liên tục lùi về phía sau, nhìn nàng với ánh mắt không dám tin.
“Chủ tử, làm thế không ổn lắm đâu”.
“Chẳng sao đâu, cứ làm theo lời ta”.
“Rõ…”