Chương
Cố Thanh Hy nhặt một hòn đá, đập mạnh về phía đầu của Vân trưởng lão, hét lớn nói: “Lão già chết tiệt Thiên Phần tộc, ngươi dám sỉ nhục kỳ chủ chúng ta, cẩn thận ta lấy mạng chó của ngươi”.
Trán ông ta bị ném đá, lập tức sưng phồng, lại thêm lời của nàng, Vân trưởng lão lập tức gọi mấy người xông giết về phía Lan kỳ chủ.
Lan kỳ chủ cau mày.
Còn đang muốn điều ra rõ là tên thuộc hạ nào ra tay thì Vân trưởng lão đã xông đến.
“Lão già, ta nhịn ngươi đủ rồi, nếu ngươi không dừng tay, cẩn thận ta không khách sáo với ngươi đâu”.
“Lão biến thái, ta nhịn ngươi còn lâu hơn, lão quỷ độc ác nhà ngươi, trông xấu xí khó coi đã đành, lại còn nằm mơ giữa ban ngày, tưởng rằng ngủ với vài người hầu trẻ trung xinh đẹp thì mình cũng có thể anh tuấn vô địch ư, ta khinh”.
Sắc mặt Lan kỳ chủ vô cùng khó coi, bị ông ta kích động bùng lên lửa giận.
“Phập…”
Hai chưởng đập vào nhau, phong vân biến sắc.
Quân trưởng lão thấy vậy, vung tay, trực tiếp hạ lệnh: “Cứu người trong thùng sắt ra, đưa đi”.
“Rõ”.
Người của Thiên Phần tộc đồng loạt ào lên.
Mẫu Đơn kỳ chủ cười lạnh lùng.
Coi ông ta là người chết ư?
Diệp Phong đã là người của ông ta, ai dám cướp với hắn ta?
“Lên”.
Mẫu Đơn kỳ chủ cũng vung tay, tự bước ngang ra, một vòng lốc xoáy quét qua.
Hỗn chiến bắt đầu.
Cố Thanh Hy cũng gia nhập chiến trường, nhưng nàng chỉ bảo vệ bên cạnh thùng sắt, lớn tiếng hô: “Bảo vệ người trong thùng sắt, bảo vệ người trong thùng sắt, tuyệt đối không được để hắn ta bị người của Thiên Phần tộc cướp đi”.
Đám người Thiên Phần tộc ban đầu còn nghi ngờ, nghe thấy câu đó của Cố Thanh Hy, trực tiếp kiên định với suy nghĩ trong lòng.
Người hầu trong thùng sắt chính là vì biết chuông Phá hồn ở đâu, cũng biết làm thế nào để vào cửa núi Hồ Lô, cho nên mới chịu khổ hình.
Thấy máu tươi nhức mắt chảy trên nền đất, bọn họ chỉ sợ người trong thùng sắt không chịu nổi hành hạ, chết tại chỗ, cho nên càng ra tay mạnh hơn, đúng là đánh bạt mạng liều chết.
Đám người Lan kỳ chủ có võ công cao cường, võ công của trưởng lão Thiên Phần tộc cũng không kém, nhất thời thành trận chiến giằng co.
Cố Thanh Hy tìm kiếm một lúc, cũng không thể tìm được chỗ mở thùng sắt, thùng sắt này không một khe hở, dường như không thể phá mở.
Nàng chỉ có thể lấy ra một viên Tuyết Tinh Hạch, đặt lên người hoàng hậu Sở Quốc thoi thóp thở.
Có Tuyết Tinh Hạch, khí nóng trên người hoàng hậu Sở Quốc giảm đi rất nhiều, từng đợt mát lạnh tràn vào cơ thể.
Bà ta ngước mắt, nghi hoặc nhìn người đến.
“Phu nhân, là ta, nơi này nguy hiểm, người đi cùng Phù Quang trước đi, yên tâm, ta sẽ cứu Diệp Phong ra”.