Chương
“Tiếng gì vậy? Hình như ở đối diện chúng ta!”
“Là ma thú cấp sáu trung tầng. Sao ở đây lại có ma thú đẳng cấp cao như vậy chứ?”, Ôn Thiếu Nghi lẩm bẩm, trong lòng có hơi lo lắng.
Đừng nói mấy vị trưởng lão đang ở đối diện đấy nhé?
Nếu là vậy, chỉ sợ bọn họ không phải đối thủ của ma thú cấp sáu.
“Rống…”
Trời đất đổi màu, âm thanh đao kiếm va chạm liên tục truyền đến, cả ngọn núi rung lên từng hồi.
Ngay cả biển máu cuồn cuộn cũng không ngừng dao động.
“Hống hống hống…”
Tiếng dã thú gầm rú liên tục vang lên.
Cuối cùng, sắc mặt Ôn Thiếu Nghi cũng thay đổi.
“Không chỉ một con ma thú cấp sáu, Cố Thanh Hy, ngươi mau dẫn đường, đưa ta sang bờ bên kia”.
“Đại ca à, ở đây chỉ có ba con đường, ta đưa ngươi đi thế nào đây? Quay về đường cũ à?”
“Đường cũ quá xa, bọn họ không chờ nổi đâu!”
“Ta cũng hết cách rồi, đây là lần đầu tiên ta đến nơi này, không quen thuộc chút nào đâu!”
Cố Thanh Hy còn ước gì đám người kia bị cắn chết hết cho rồi.
Dù sao bọn họ cũng chẳng phải thứ gì tốt!
“Ầm ầm…”
Không biết có phải trận chiến phía bên kia quá ác liệt hay không mà biển máu cũng bị khuấy động dữ dội.
Biển máu trước mặt bọn họ bỗng dâng cao, một con rồng khổng lồ đột ngột lao thẳng lên trời.
Nó phun ra những quả cầu lửa khổng lồ, hướng thẳng về phía bọn họ.
Đồng tử Cố Thanh Hy co lại. Tải ápp ноlа để đọc chương tiếp theo nhé.
Con rồng này dài gần trăm thước, toàn thân vàng óng, hiển nhiên, nó đã ẩn mình dưới biển máu từ trước.
Đây là loại rồng gì?
Vậy mà lại sống ở biển máu?
Nàng lại ngước nhìn cầu lửa, đấy chẳng phải là dung nham từ biển máu sao?
Ôi trời ơi!
Nếu như bị phun trúng, nàng còn mạng à?
Sợ là ngay cả xương cốt cũng không còn đấy!
Phạm vi công kích của cầu lửa quá lớn, Cố Thanh Hy muốn tránh cũng không thể tránh được.
Ngay khi cầu lửa sắp nện vào người nàng, đột nhiên, nó bị một chưởng mạnh mẽ và ác liệt đánh bay.
Kế đó, Ôn Thiếu Nghi bay vọt lên trời, hai tay kết ấn, dùng nội lực bố trí một tấm chắn phát ra hào quang màu trắng ở nơi giao nhau giữa nham thạch và biển máu, ngăn cảnh đòn tấn công tiếp theo của rồng lửa.