Chương
Nhìn thấy tình cảnh lộn xộn như cao thủ có một không hai vừa đại chiến, Thanh tông chủ hít một hơi khí lạnh, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
A Hy từng nói, trên đời này tổng cộng có hai con ma long cấp bảy, một con là Thuỷ Long ở nơi cực hàn, lúc giành lấy viên Long Châu thứ hai, nàng đã phải mất rất nhiều sức lực, gần như liều mạng mới có thể chém chết nó.
Trước khi chém chết ác long, nàng mới biết vẫn còn một con rồng cấp bảy ở tại vùng đất cực nóng.
Vùng đất cực nóng, lại có vuốt rồng…
Chẳng lẽ…
Con Hoả Long còn lại ở đây?
Thanh tông chủ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Ma thú Hoả Long cấp bảy…
Vào lúc mạnh nhất A Hy cũng chưa chắc đã thắng, bây giờ công lực của nàng đã bị hắn ta phong ấn toàn bộ, thì sao có thể chiến đấu được?
Thanh tông chủ gần như không dám nghĩ tiếp.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn ta nhìn dung nham đang sôi trào cuồn cuộn ở phía xa, hai tay không ngừng nắm chặt lại.
Đừng nói nó là Ma Long cấp bảy, ngay cả cấp Nhân, cấp Địa, thậm chí là cấp Thiên, dù có mất mạng thì hắn ta cũng phải tìm tòi hư thực, đưa A Hy ra ngoài an toàn.
Hắn ta đau đớn ôm ngực.
Vừa rồi bị Hoả Long cấp bảy làm tổn thương nội tạng, nếu không nhanh chóng điều tức, có lẽ công lực sẽ bị hao tổn rất lớn.
Thanh tông chủ dũng cảm bước về phía vùng đất chết, trong đôi mắt lạnh băng kia chỉ có sự kiên định, không có chút sợ hãi.
Dưới đáy vực.
Sau khi hét lên một tiếng thật lớn, Cố Thanh Hy đã đánh bay Ôn Thiếu Nghi.
“Phụt…”
Ôn Thiếu Nghi hộc ra một búng máu nhuộm đỏ cả vách đá.
Bị thương…
Bị thương quá nặng.
Hắn ta rất ít khi bị thương nặng như vậy.
May là sau khi thôn công kết thúc, hai phần công lực còn sót lại của hắn ta không bị hút sạch.
Ôn Thiếu Nghi nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh chân khí của mình.
“Phụt…”
Cố Thanh Hy cũng hộc ra một búng máu.
Thôn công là chuyện tốt, nội lực tăng lên cũng là chuyện tốt.
Nhưng trong cơ thể nàng còn quá nhiều nội lực chưa thể hấp thu, khiến nàng đau tới mức lăn lộn trên mặt đất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.