Chương
Cố Thanh Hy quýnh lên: “Này, ta nói cho ngươi biết, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng làm gì bậy bạ đấy”.
Nàng tìm trong nhẫn không gian một lượt, hầu hết thuốc gì cũng có, chỉ không có thuốc giải độc hoa Triền Tình.
Trên thực tế đã không còn loại thuốc nào có thể giải độc của hoa Triền Tình, trừ phi là làm chuyện phòng the.
Nàng lấy ra một chai thuốc, uống liền mấy viên nhưng vẫn không có tác dụng.
Trong cơ thể đang có một ngọn lửa cháy hừng hực, càng cháy càng lớn, không hề có dấu hiệu tắt.
Cố Thanh Hy rất muốn đâm đầu xuống nước để làm mình tỉnh táo lại, tiếc là nơi này chỉ có Biển Máu, không có nước biển.
Nàng nhìn xung quanh, nơi này không có con đường nào để đi ngoại trừ vách đá cao vút này.
Vách đá vừa trơn, vừa thẳng đứng vừa cao, tay không hoàn toàn không thể bò lên, một khi rơi xuống sẽ chết không còn hài cốt.
Ôn Thiếu Nghi chợt nhận ra có gì đó không ổn, run rẩy hỏi: “Tại sao lại trúng độc?”
Hắn ta nhớ là mình không ăn gì cả, cũng không bị người khác ám hại.
“Trên vách đá toàn là hoa Triền Tình, ở đây đâu đâu cũng có mùi hoa Triền Tình, có thể không trúng độc được à?”
“Hoa Triền Tình?”, đó là hoa gì?
“Hoa thôi tình”, Cố Thanh Hy nghiến chặt răng, dựa vào vách đá sau lưng để đổi lấy cảm giác mát mẻ, cố hết sức kiểm soát bản thân.
Ôn Thiếu Nghi muốn ngất đi luôn cho rồi.
Trúng thuốc thôi tình ở nơi này.
Vậy chẳng phải là phải cùng với Cố Thanh Hy…
“Không phải ngươi biết y thuật à? Phải giải bằng cách nào đây”, Ôn Thiếu Nghi gần như không dám lên tiếng, bởi vì hắn ta vừa lên tiếng đã không nhịn được rên rỉ.
“Trừ cách làm chuyện phòng the thì rất khó giải”.
Một câu làm chuyện phòng the khiến vẻ mặt khó coi của Ôn Thiếu Nghi càng thêm tái nhợt.
“Nếu không giải… sẽ… sẽ thế nào?”
“Một là chết, hai là sống… sống không bằng chết”.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng trúng độc của hoa Triền Tình, làm sao nàng biết được cách giải chứ?
Nhưng hơi nóng trên người liên tục ập tới, không tốt hơn lần trước trúng Thiên Nhật Tuý là bao, trái lại còn mạnh hơn.
Nàng dám đảm bảo nếu không giải được, chỉ sợ nàng sẽ thật sự chết ở đây.
Cố Thanh Hy phân vân có nên đè Ôn Thiếu Nghi ra không.
Nàng đã làm thế với Dạ Mặc Uyên một lần, kết quả rước về không ít rắc rối, nếu chọc thêm một người nữa thì có thích hợp không?
Ôn Thiếu Nghi cuộn tròn mình lại, nghiến răng ken két, từng hạt mồ hôi chảy dài xuống, người hắn ta run rẩy như đang chịu đựng nỗi đau rất lớn.