Chương
Cách nổi giận, sự bá đạo, xấu xa, kiêu ngạo, cưng chiều và khờ khạo của hắn…
Cố Thanh Hy vỗ đầu, muốn quên đi bóng dáng của Dạ Mặc Uyên.
Nhưng nàng càng cố quên Dạ Mặc Uyên.
Khuôn mặt của hắn càng in sâu hơn trong tâm trí.
Cố Thanh Hy chợt mờ mịt.
Nhân cơ hội này, Ôn Thiếu Nghi không biết lấy đâu ra sức lực mà tránh thoát Cố Thanh Hy, xê dịch sang bên cạnh, cố hết sức giữ khoảng cách với nàng.
“Nếu bây giờ ngươi xảy ra quan hệ với ta, một ngày nào đó trong tương lai ngươi sẽ hối hận”.
Hắn ta không muốn lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn để cướp đi sự trong sạch của nàng.
Nữ nhân mà Ôn Thiếu Nghi hắn ta sẽ cưới, trừ phi là tự nguyện lấy hắn ta, nếu không thì hắn ta không cần gì cả.
Đời này hắn ta sẽ không chạm vào bất kỳ nữ nhân nào khác ngoại trừ thê tử tương lai của mình.
Cố Thanh Hy rất muốn cắn nát răng mình cho rồi.
Ôn Thiếu Nghi đang kề cận cái chết nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
Nếu bây giờ nàng làm bẩn hắn ta thì có khác nào in dấu một điểm đen mãi mãi trong trái tim ngây thơ thuần khiết của hắn ta?
Nhìn sang Ôn Thiếu Nghi, hắn ta run rẩy nhặt một hòn đá lên bỏ vào miệng cắn chặt, cố gắng để mình không phát ra tiếng.
Hai tay hắn ta vô lực, dường như làm vậy cũng không thể giảm bớt cơn đau đớn.
Trong mắt hắn ta tràn đầy đau đớn và chịu đựng.
Bảo nàng sao có thể ra tay với một người như vậy được?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi đã phải chịu đựng bao nhiêu đợt hơi nóng.
Hai người đầm đìa mồ hôi, thở dồn dập, đều đã tới giới hạn.
Một cơn gió mát thổi qua, Cố Thanh Hy và Ôn Thiếu Nghi hoàn toàn mất ý thức, cuối cùng không chịu được nữa, cũng không biết là ai đè ai trước, cả hai đã quấn quýt bên nhau.
Khi họ sắp phát triển đến bước cuối cùng, một bóng người màu xanh toàn thân bê bết máu nắm sợi dây leo thả xuống trước đó, từ trên đỉnh núi nhảy xuống thật nhanh.
Thanh tông chủ lo lắng nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm nữ nhân trong trí nhớ của mình.
Dung nham thỉnh thoảng lại dâng lên, mỗi lần dung nham dâng trào đều như ở trong trung tâm ngọn lửa, không ngừng thiêu đốt cơ thể hắn ta, nhưng hắn ta không hề sợ hãi, đôi mắt ngoan cố kia sẽ không bao giờ từ bỏ nếu không tìm được Cố Thanh Hy.
Bỗng nhiên hắn ta nhìn thấy Cố Thanh Hy ở sát bên vách đá.
Nỗi lo lắng trong lòng Thanh tông chủ lập tức tan biến.
Ngay sau đó trái tim hắn ta lại nhấc lên.
Bởi vì nàng đang trong trạng thái ánh mắt mơ màng, quần áo xộc xệch, làm gì đó với Ôn Thiếu Nghi.
Giận.
Giận như dời núi lấp biển.
Người còn chưa tới, Thanh tông chủ đã tung một chưởng qua.