Chương
“Trong… Trong này có độc hoa Triền Tình rất bá đạo, ngươi đi… đi nhanh lên”, nàng không muốn xảy ra quan hệ với Thanh tông chủ, càng không muốn để hắn ta nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình.
Thanh tông chủ bất chấp điều nội tức, đặt hai tay lên lưng nàng, vừa dùng nội lực của mình giải độc hoa Triền Tình cho nàng, vừa đáp: “Cô yên tâm, ta sẽ không để Ôn Thiếu Nghi sống qua ngày hôm nay, dù có đánh đổi mạng sống của mình, hắn ta cũng phải chết”.
Cố Thanh Hy luống cuống.
Nàng muốn ngăn cản Thanh tông chủ truyền nội lực cho mình, nhưng đã chậm một bước.
Nội lực của Thanh tông chủ giống với Ôn Thiếu Nghi, không biết vì nguyên nhân gì mà không ngừng bị nàng hút.
“Ta không muốn hút nội lực của ngươi, ngươi bỏ tay ra nhanh lên”.
“Không sao, nếu cô muốn, dù có cho cô hết thì ta cũng không sao cả”.
Thanh tông chủ cười, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy cưng chiều.
Hắn ta không bỏ tay ra, ngược lại còn cố hết sức giải độc hoa Triền Tình giúp nàng.
Nhìn thấy đôi mắt cưng chiều và nụ cười quen thuộc kia, Cố Thanh Hy càng khẳng định suy nghĩ trong lòng mình hơn.
Thanh tông chủ chính là Dịch Thần Phi.
Cố Thanh Hy vừa sốt ruột, vừa tức giận, vừa khó chịu.
Sốt ruột vì nàng muốn hất tay hắn ta ra nhưng lại không được.
Tức giận vì Dịch Thần Phi quá ngu ngốc, làm gì có ai lại sẵn sàng chắp tay tặng nội lực mà mình khổ cực tu luyện cho người khác chứ, hắn ta không biết nàng rất có thể sẽ hút hết nội lực khiến hắn ta chết sao?
Khó chịu vì độc hoa Triền Tình va đập trong cơ thể nàng thì cũng thôi, nội lực của Thanh tông chủ cũng đang va đập kịch liệt trong cơ thể nàng, nàng như bị ngũ mã phanh thây, không ngừng bị xé toạc.
“Ta không cần nội lực của ngươi”.
Khi thấy Thanh tông chủ càng lúc càng truyền nhiều nội lực vào cơ thể mình, Cố Thanh Hy sốt ruột đến phát điên.
Nàng đau đớn rên thành tiếng, ngưng tụ toàn bộ nội lực đẩy Thanh tông chủ ra xa.
“Phụt…”
Nàng bị trọng thương.
Thanh tông chủ cũng bị nàng làm bị thương.
“A Hy…”
“Đừng… Đừng lại gần ta nữa”.
Cố Thanh Hy lùi về phía sau.
Nàng không muốn xảy ra quan hệ với người nào cả, cũng không muốn xảy ra quan hệ với hắn ta.
Ở trong lòng nàng, hắn ta là một người ca ca, ca ca ruột thịt.
Cố Thanh Hy đau đớn đâm đầu vào vách đá.
Vẻ đau xót chợt thoáng qua trong mắt Thanh tông chủ, hắn ta trở tay, một con dao nhỏ loé sáng xuất hiện trong tay hắn ta.
Thanh tông chủ do dự một lát, sau đó dùng dao rạch tay mình, để máu chảy vào miệng Cố Thanh Hy.