Chương
Cố Thanh Hy chọc chọc cánh tay của Phù Quang: “Nghỉ ngơi đủ rồi, đến lúc nên làm việc thôi”.
“A…”
Làm việc gì?
“Ngươi trốn trước đi, lúc cần ta sẽ kêu ngươi”.
Cố Thanh Hy vừa nói vừa vốc một ít bùn đất ở dưới đất bôi lên mặt, trong mắt tràn ngập nét tự tin cùng mưu tính.
Dưới chân núi Hồ Lô, người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc dẫn theo binh tàn tướng bại rầu rĩ xuống núi. Vẻ mặt của bọn họ đều không dễ coi, mơ hồ đè nén sự phẫn hận, máu tươi đầm đìa không ngừng tí tách rơi từ trên người họ.
Quân trưởng lão của Thiên Phần tộc căm giận nói: “Nếu Ma tộc các người hành động sớm hơn, làm sao chúng ta có thể thất bại một cách thảm hại đến vậy, để cho Đan Hồi cốc nhặt được món hời”.
Lan Kỳ chủ cười gằn: “Thiên Phần tộc các người không phải còn giữ lại không ít cao thủ để đề phòng bọn ta sao, nếu đoàn kết thống nhất xông lên, có lẽ cũng không cần bọn ta ra tay đối đầu với ma long cấp bảy, các người tự mình quyết định đi, suy cho cùng các người cũng không tin tưởng bọn ta”.
Tính cách của trưởng lão Vân Phi Diệp xưa nay vốn nóng nảy như pháo nổ, ông ta lập tức phát tác: “Tất cả bọn ta tiến đánh rồi toàn bộ trọng thương, sau đó để các ngươi tận dụng cơ hội chiếm lấy long châu sao?”
Hoàng thái thượng trưởng lão trong bộ tứ Thiên Địa Hoàng Huyền quát lớn: “Đủ rồi, thay vì ở đây nhiều lời vô ích còn không bằng nghĩ cách làm thế nào giành lại long châu từ trong tay Đan Hồi cốc”.
Hoàng thái thượng trưởng lão vừa dứt lời liền nôn ra một miệng máu tươi, xem ra thương thế không nhẹ.
“Dẫn đầu Đan Hồi cốc lần này là thiếu cốc chủ, hắn chẳng qua chỉ là một thằng nhãi ranh, muốn giành lại long châu còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Theo ta thấy, chúng ta cũng không cần trở lại gọi cứu binh nữa mà nên xử lý vết thương ngay tại chỗ, đợi thương tích khá hơn lại thiết kế mai phục trên đường xuống núi, trực tiếp cướp lấy là được”, Đào Hoa kỳ chủ lên tiếng.
“Ngươi ngẩng đầu nhìn thử xem”.
Mấy người Đào Hoa kỳ chủ phản xạ có điều kiện nhìn lên, lại thấy tình hình trên không có biến chuyển, một trận đồ bát quái đang quấn quanh ma long cấp bảy, chèn ép tới mức nó không có cách nào phun ra quả cầu lửa.
Mọi người giật mình kinh ngạc.
Thực lực của Đan Hồi cốc mạnh mẽ đến vậy sao?
Tuy rằng ma long cấp bảy bị thương nặng nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo.
Nếu ma long cấp bảy tức giận bất cứ ai đụng phải cũng chỉ có thể nhận lấy chữ chết, nếu bọn họ quá vội vàng dồn ép ma long dẫn đến ma long vùng lên phản kích, bọn họ cũng không tránh khỏi thương vong.
Nhưng bọn họ vậy mà có thể vây khốn ma long đến mức nó không có cách nào trả đòn, nếu cứ tiếp tục như vậy ma long sẽ khuất phục trước họ mất.
Nghĩ đến việc bản thân đánh đổi cái giá lớn như vậy nhưng cuối cùng lại để người khác hưởng lợi, trong lòng mọi người đang có mặt đều cực kỳ căm phẫn.
Quân trưởng lão vô cùng bất ngờ: “Đan Hồi cốc sở hữu thực lực lớn mạnh như vậy sao? Không phải bọn họ chỉ nổi tiếng với thuật luyện đan thôi sao?”
“Đan Hồi cốc vang danh thiên hạ với thuật luyện đan, nhưng ít ai biết rằng võ công cùng trận pháp của họ cũng vượt bậc không kém. Thử hỏi Đan Hồi cốc luyện đan lợi hại vậy làm sao có thể không ban cho đệ tử trong cốc sử dụng tăng cường sức mạnh đây? Chỉ là bọn họ quá điệu thấp nên người trên thế gian mới không hề biết đến”.