Chương
Đồn rằng chỉ khi tìm được chuông Phá hồn mới có thể giành được long châu.
Hiện giờ nếu họ có thể lấy được chuông Phá hồn, chỉ cần giải quyết ma long liền thành công mỹ mãn.
Dù thế nào họ cũng phải đoạt được chuông Phá hồn này.
“Giao chuông Phá hồn ra đây, ta sẽ để cho ngươi được chết toàn thây”.
“Đùa cái gì vậy, nếu người chết rồi, có toàn thây hay không còn có quan hệ gì, nếu các người có thể thả ta đi, ta còn có thể cân nhắc giao lại chuông Phá hồn cho các người”.
“Nếu ngươi không phải là thê tử của Dạ Mặc Uyên thì chúng ta còn có thể suy xét tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi lại khăng khăng là thê tử của tên đó, Thiên Phần tộc chúng ta tuyệt đối không thể để ngươi nguyên vẹn rời khỏi đây”.
“Ồ… ngươi có thù hận gì với Dạ Mặc Uyên sao?”
“Hừ, ngươi có giao ra hay không?”, trong lời nói của thái thượng trưởng lão ẩn ẩn có phần không kiên nhẫn, nếu Cố Thanh Hy dám nói thêm một câu ông ta sẽ trực tiếp giết chết nàng.
Cố Thanh Hy dịu giọng một cách khôn ngoan: “So với long châu, mạng sống chắc chắn quan trọng hơn, nhưng làm sao ta biết được các ngươi có thất hứa hay không”.
“Ta lấy uy tín của thái thượng trưởng lão Thiên Phần tộc cam đoan, chỉ cần ngươi giao ra chuông Phá hồn, không ai ở đây sẽ làm khó ngươi, nếu không… ha…”.
Cố Thanh Hy do dự một hồi, dường như đang đánh giá xem lời nói của họ có mấy phần chân thực.
Trong lòng người của Thiên Phần tộc cùng Ma tộc có chút bồn chồn.
Nếu nàng ta thực sự ném chuông Phá hồn vào trong Biển Máu, vậy cũng không có khả năng mò kiếm được nó nữa.
May mắn thay Cố Thanh Hy đã đồng ý.
“Được thôi, nhìn phong thái bất phàm mặt mày hiền hậu này của các người, ta tin các người, nhưng ông nhất định phải bảo vệ cho sự an toàn của ta đó”.
Cố Thanh Hy nói đoạn cũng dứt khoát ném chuông Phá hồn về phía họ.
Người của Thiên Phần tộc lập tức lao lên giành lấy, người của Ma tộc cũng không ngoại lệ, Lan kỷ chủ đánh mắt ra hiệu, mọi người mới kìm lại bước chân.
“Chuông Phá hồn là thật”, thái thượng trưởng lão lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, không dám tin mà quan sát tường tận bản đồ và phù văn trên thân chuông.
“Là bản đồ của núi Hồ Lô Huyết, không ngờ nơi này còn có nhiều kết giới cùng rủi ro chưa biết đến vậy, nếu chúng ta có thể giành được sớm hơn thì đã không hao tổn nhiều nhân lực như vậy, nhưng… sao bức vẽ này chỉ có một nửa, còn một nửa nữa đâu?”
Mọi người dồn dập quăng ánh mặt giận dữ về phía Cố Thanh Hy, nàng chỉ lùi lại vài bước, cảnh giác đáp: “Một nửa còn lại đã bị người của Đan Hồi cốc cướp mất rồi, các người nhìn ta cũng vô dụng, nếu ta có nửa bản đồ kia thì còn phải ngoan ngoãn giao nộp cho mấy người sao”.
“Hồi Đan cốc?”, Lan Kỳ chủ nửa tin nửa ngờ.
“Đúng vậy, nếu không thì các người cho rằng làm thế nào người của Hồi Đan cốc có thể giữ được bình tĩnh, đứng ngoài nhìn các người đánh nhau lâu đến vậy, ngoại trừ con đường xuống núi này, tại nút thắt cổ chai của núi Hồ Lô Huyết còn có một đường ra khác, có thể trực tiếp rời khỏi đây, nếu bọn họ giành được long châu hẳn là sẽ không men theo con đường này nữa”.
Lan Kỳ chủ vô cùng hoài nghi lời nói của nàng: “Các vị, miệng lưỡi người phụ nữ này nói ra không có lời nào là thật cả, mọi người chớ tin nàng ta”.
Vân trưởng lão do dự một lúc mới nói: “Người của chúng ta vào núi Hồ Lô Huyết, tổn thất nặng nề. Nhưng người của Đan Hồi Cốc hình như một đường thông thuận, cũng không gặp phải trở ngại gì”.