Chương
“Các ngươi đừng có nghe nữ nhân kia nói bậy, rõ ràng là nàng muốn châm ngòi ly gián mà”.
“Ta châm ngòi ly gián kiểu gì hả? Là ta nhất quyết phải đi bên phải à? Lan kỳ chủ, ông làm khó làm dễ ta đủ điều, còn một lòng muốn giết ta, chẳng phải trong lòng ông đang tính toán cái gì đó sao?”
Vốn dĩ, người của Thiên Phần tộc đã hoài nghi Lan kỳ chủ, cho nên khi nghe Cố Thanh Hy nói vậy, bọn họ dàng thêm căm thù đám người của Lan kỳ chủ.
Cố Thanh Hy lại thờ ơ chêm thêm một câu: “Hơn nữa, đá từ trên đỉnh núi rơi xuống, nhưng hết lần này đến lần khác đều rơi vào đầu các trưởng lão của Thiên Phần tộc, còn các ngươi, tuy cũng ở bên bờ vực, nhưng lại dễ dàng tránh được”.
“Cố Thanh Hy, cô có ý gì, chẳng lẽ nghi ngờ bổn tọa đặt bẫy à?”
“Ta nào có gan nói như vậy, cái mạng nhỏ của ta còn đang bị các ngươi nắm giữ đây này!”
“Tảng đá kia cũng có nện vào người cô đâu?”
“Ta không bị đá đập chết là do mạng ta lớn, ai biết ông dẫn đường một hồi, có bẫy ta chỗ nào không?”
“Nếu hôm nay bổn tọa không giết cô thì ta không phải Lan kỳ chủ của Ma tộc thập nhị hoa kỳ!”
Lan kỳ chủ nổi giận, ra tay không chút băn khoăn, mỗi một chiêu đều muốn dồn Cố Thanh Hy vào chỗ chết.
Các trưởng lão của Thiên Phần tộc cũng bị chọc giận.
Cộng thêm việc Cố Thanh Hy châm ngòi, thế nên Thiên Phần tộc và Ma tộc đã hoàn toàn trở mặt, tự giết lẫn nhau.
Quân trưởng lão cả giận nói: “Đám tặc Ma tộc, ta đã sớm nhìn ra các ngươi không có ý tốt, các ngươi thấy Thiên Phần tộc ta người đông thế mạnh nên định chơi chết chúng ta đúng không, rồi ngồi đó mà ngư ông đắc lợi? Cố Thanh Hy nói đúng, ông đã cố ý bố trí cái bẫy này”.
“Vô liêm sỉ, các ngươi lại dám làm mặt ta bị thương, đã vậy, không còn gì để nói nữa, dùng nắm đấm nói chuyện đi”.
Mẫu Đơn kỳ chủ nói: “Ta thấy người của Thiên Phần tộc cố ý muốn kiếm chuyện đây mà, muốn nhân cơ hội loại trừ chúng ta để độc chiếm Long Châu à? Không cần phải nói lý với bọn họ, cứ giết là được!”
Tuy vẻ ngoài của Lan kỳ chủ không quá tốt, nhưng ông ta rất để ý đến gương mặt của mình. Thiên Phần tộc lấy nhiều khi ít, còn đánh vào mặt ông ta, để lại một vết thương trên mặt ông ta, vốn dĩ, bọn họ cũng đã không vừa mắt nhau từ trước, cho nên người của Ma tộc đã hoàn toàn bùng nổ.
Hai bên đánh một trận máu lửa, trong hang núi nho nhỏ chỉ có âm thanh va chạm của đao kiếm quyền cước.
Cố Thanh Hy nhếch miệng, nở một nụ cười tàn nhẫn, trong đôi mắt sáng quắc lóe lên tia khinh thường.
Nhân lúc hỗn loạn, nàng liền rẽ vào một khúc ngoặt, rồi co chân chạy như điên.
Chẳng mấy chốc nàng đã đến đỉnh núi và nhìn thấy một cảnh tượng đáng sợ.
Đó là một cái hồ máu cực lớn hình thành từ dung nham nóng chảy, giữa hồ có một cái trụ lớn hình đài sen, trên trụ điêu khắc một đóa sen tuyết đang nở rộ, cũng không biết trụ này được làm từ chất liệu gì mà ngay cả dung nham cũng không cách nào hòa tan được.
Phía trên trụ có đặt một viên châu màu xanh.
Viên châu chỉ lớn cỡ quả trứng bồ câu, sáng lóng lánh, bên trong lờ mờ có một con rồng xanh đang say ngủ.
Tim Cố Thanh Hy đập nhanh hơn.
Chẳng lẽ đây chính là Long Châu màu xanh?