Chương
Cố Thanh Hy phản bác không chút khách sáo: “Thôi đi, nếu họ không cản được thì một mình ông càng không thể cản được nhiều sài lang hổ báo như vậy, ta thấy võ công của Thiên Phần tộc cũng không phải khoác lác đâu”.
“Sao nào, cô đang coi thường Đan Hồi cốc chúng ta đấy à?”
“Được rồi được rồi, Hoa thúc, cháu biết mình đang làm gì, thúc cứ nhìn là được”.
Nạp Lan Lăng Nhược vừa khuyên giải, vừa làm theo lời Cố Thanh Hy, suýt chút nữa doạ Hoa trưởng lão sợ chết.
May mà khi làm theo lời Cố Thanh Hy, cửu cung cách lần lượt được phá giải, dung nham cũng dần dần co lại. Nếu cứ tiếp tục thế này, đợi sau khi dung nham tản đi, họ sẽ lấy được chuông Phá hồn.
“Sang trái, sang trái thêm chút nữa, tiến về trước hai bước, sang phải ba bước, dừng, lùi lại năm bước”.
Cố Thanh Hy nói lia lịa không chút nghĩ ngợi khiến Nạp Lan Lăng Nhược và Hoa trưởng lão cực kì buồn bực.
Chắc hẳn nàng đã từng phá giải trận pháp này, nếu không thì sao có thể quen thuộc, hơn nữa còn chính xác như vậy?
Trận Cửu Cung Cách không dễ phá giải chút nào.
Hoa trưởng lão đi ra ngoài một chuyến rồi quay lại, biểu cảm trên mặt càng thêm luống cuống: “Thiếu cốc chủ, sắp không kịp nữa rồi, chỉ còn một cánh cửa đá nữa họ sẽ có thể xông vào. Bây giờ họ đang hợp lực phá cửa đá”.
“Đi tới đây”.
Cả hai người đều không để ý tới lời Hoa trưởng lão nói, ngón tay mảnh khảnh của Cố Thanh Hy đột nhiên chỉ vào trung tâm tảng đá, trên khoé miệng là nụ cười tự tin.
Ngón tay thon dài của Nạp Lan Lăng Nhược lại di chuyển, địa hình lại thay đổi một lần nữa.
Không biết vì sao dung nham cuồn cuộn ở nơi này lại không ngừng chảy xuống đáy vực như thác lũ, không còn sót lại một giọt dung nham nào.
Mọi người mừng rỡ, cuối cùng cũng không còn dung nham nữa.
Họ đang định lấy viên Long Châu màu xanh trên đài hoa sen, bỗng có một luồng sức mạnh đẩy tất cả họ ra xa.
Mấy vị thái thượng trưởng lão của Thiên Phần tộc xông vào, cười khẩy: “Long Châu màu xanh là của Thiên Phần tộc chúng ta, các ngươi đừng hòng chiếm đoạt”.
Thái thượng trưởng lão có thực lực rất mạnh, Hoa trưởng lão không cản được nên bị thương nặng. Nạp Lan Lăng Nhược xoay ngược quạt Huyền Cốt, mấy chục mũi ám khí đồng loạt bắn ra đều bị thái thượng trưởng lão Thiên Phần tộc đánh bay, ngay cả ám khí do Cố Thanh Hy bắn ra cũng bị đánh bay mất.
Không biết thái thượng trưởng lão di chuyển như thế nào mà đã đến bên cạnh đài hoa sen, ông ta ngưng tụ nội lực vào tay, phá vỡ lực lượng bảo vệ đài hoa sen.
Nạp Lan Lăng Nhược thấy vậy, cây quạt của hắn ta như có linh hồn, người quạt hợp nhất, nhanh chóng quét ngang.
“Rầm rầm rầm…”
Trong nháy mắt hai người đã đánh với nhau hơn mười chiêu.
Động tác của họ quá nhanh, Cố Thanh Hy nhất thời không biết họ ra chiêu như thế nào, chỉ có thể nhìn thấy loáng thoáng thái thượng trưởng lão đang áp đảo Nạp Lan Lăng Nhược.