Chương
Một chiêu này của Cố Thanh Hy có thể nói là giết địch , tự tổn .
Bị nàng toàn lực đuổi giết, Đào Hoa kỳ chủ đang bị trọng thương vốn không phải đối thủ của nàng.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là nàng đã bày toàn bộ phần lưng trước mặt Lan kỳ chủ, nếu không có người cứu giúp, chắc chắn Cố Thanh Hy sẽ bị Lan kỳ chủ giết chế.
Tai Cố Thanh Hy khẽ nhúc nhích, nàng cảm nhận được sát ý của Lan kỳ chủ, có điều, tốc độ của nàng vẫn không thay đổi, vẫn ngưng tụ toàn bộ nội lực đánh về phía Đào Hoa kỳ chủ.
Hai đại kỳ chủ liên thủ công kích, nàng bị kẹp ở giữa, vốn không có bất kỳ phần thắng nào. Nếu đã như vậy, chẳng bằng dồn sức giết chết Đào Hoa kỳ chủ trước, rồi lại đối phó với Lan kỳ chủ.
Đồng thời, nàng cũng có lòng tin, tin tưởng Dịch Thần Phi sẽ không để nàng chết thảm trong tay Lan kỳ chủ.
“Phụt…”
Đào Hoa kỳ chủ không tránh thoát được, nên đã bị chưởng của Cố Thanh Hy đánh trọng thương, thân thể hệt như diều đứt dây, bị hất ngược về sau, cuối cùng rơi mạnh xuống một tảng đá lớn, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ mặt đá.
Cố Thanh Hy vẫn không thay đổi tốc độ, tung chân đá một cái, trực tiếp đá Đào Hoa kỳ chủ rơi xuống biển máu.
Nàng chỉ có thực lực cấp một trung cấp, nhưng một khi bạo phát, còn mạnh hơn so với cấp hai.
Đáng thương cho Đào Hoa kỳ chủ, cứ thế chết dưới tay Cố Thanh Hy, một kẻ có thực lực chênh lệch khá xa so với mình.
Cùng lúc đó, sát chiêu của Lan kỳ chủ cũng đuổi đến.
Dịch Thần Phi giơ tay phải lên, một cây sáo Thanh Ngọc dường như có linh tính bắn về phía Lan kỳ chủ.
Vốn chỉ là một cây sáo phổ thông, nhưng lại mang theo sát khí lạnh thấu xương. Lan kỳ chủ kinh hoàng, nếu bị sát ý mạnh như vậy bắn trúng, dù không chết thì ông ta cũng tàn phế.
Dịch Thần Phi là Tam tiên sinh Nho gia, nổi tiếng hậu thế bởi tài học, không ngờ võ công cũng cao như vậy.
Nếu hắn ta không bị thương thì chẳng phải võ công còn mạnh hơn ông ta sao?
Sau khi Lan kỳ chủ tránh thoát được sáo Thanh Ngọc, bỗng nhiên, xung quanh ông ta, những đóa hoa đang nở rộ lần lượt lìa cành, bay lên không, kế đó, từng cánh hoa tách ra, rơi lả tả đầy trời.
Đây là một bức tranh cực kỳ xinh đẹp, cánh hoa muôn màu muôn vẻ hệt như tinh linh đang bay múa giữa không gian, tỏa ra mùi hương thơm ngát, duy mỹ đến cực hạn.
Nhưng Lan kỳ chủ lại không dám thả lỏng.
Thứ gì càng xinh đẹp thì lực sát thương sẽ càng lớn, ông ta không nghĩ Dịch Thần Phi chế tạo ra thứ lãng mạn như thế chỉ để ngắm.
Đúng như dự đoán, những cánh hoa đẹp cực kì kia đột nhiên thay đổi tư thế, hoá thành những lưỡi dao bắn về phía Lan kỳ chủ nhanh như chớp.
Lan kỳ chủ khẽ biến sắc, không còn tâm trạng giết Cố Thanh Hy, bật nhảy lên cao để né tránh những cánh hoa như lưỡi dao kia.
“Vù…”
Ông ta tăng tốc độ lên đến mức cao nhất, nhưng cánh tay vẫn bị vài cánh hoa làm bị thương, máu chảy ra, trên mặt cũng bị trúng một nhát dao, Lan kỳ chủ vốn không được đẹp nhưng lại rất quan tâm đến khuôn mặt của mình lập tức nổi giận.
“Dịch Thần Phi, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi ư?”