Trong lòng Cố Thanh Hy phức tạp.
Đến thế giới này, ngoài Thu Nhi ra thì Tiêu Vũ Hiên là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với nàng.
Hắn ta mặt dày mày dạn như vậy chẳng qua cũng là muốn tranh thủ chút thời gian cho nàng.
Mắt thấy Từ phu tử sắp nổi trận lôi đình, nàng đưa tay ra cướp lấy cầu hoa trong tay hắn: “Hừ, ngươi ôm chặt nữa thì cầu hoa cũng không thuộc về ngươi đâu, mau đưa đây cho ta”.
“Tùng….
”
Cố Thanh Hy vừa cướp được cầu hoa thì tiếng trống liền dừng lại.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Cầu hoa truyền đến Cố… Cố “ngốc nghếch” rồi.
Trời…
Có nhầm không vậy… là đồ ngốc đó mà…
Tại toàn trường thì sắc mặt Đương Đương công chúa và Cố Sơ Lan là khó coi nhất.
Vốn dĩ canh bạc này bọn họ tưởng sẽ thắng chắc, nhưng hiện tại lại bị Cố Thanh Hy cướp mất cơ hội trời ban này.
Cầu hoa đỏ trong tay nàng, vậy chẳng phải nàng có thể tham dự vòng chung kết sao?
Tiêu Vũ Hiên sau khi hết hồn thì không thể che giấu niềm vui.
“Nha… nha đầu xấu xí, tiếng trống dừng lại rồi, cô thắng rồi”.
Cố Thanh Hy cũng không ngờ được lại có miếng bánh lớn như vậy từ trên trời rơi xuống, nàng còn tưởng rằng sẽ phải tốn rất nhiều công sức để vào vòng chung kết.
Ngoại trừ Thượng Quan phu tử ra thì tất cả mọi người đều khóe miệng co rút.
Danh ngạch thuộc về nàng quả thực là phí của giời, dựa vào bộ dạng ngu ngốc của nàng có thể so tài với cao thủ của Triệu Quốc, Hoa Quốc, Sở Quốc sao?
“Cố tam tiểu thư Cố Thanh Hy không cần tỷ thí, trực tiếp vào vòng chung kết”, Cố phu tử thông báo với vẻ không được cam tâm tình nguyện cho lắm.
Đương Đương công chúa là người đầu tiên nhảy lên phản đối: “Phu tử, việc này không công bằng, nếu không phải do Tiêu Vũ Hiên chiếm giữ cầu hoa lâu như vậy thì tiếng trống sao có thể dừng đúng chỗ Cố Thanh Hy”.
Cố Sơ Lan cũng ra sức gật đầu: “Công chúa nói chí phải, Tiêu Vũ Hiên gian lận, lượt này không thể tính”.
Nếu như Cố Thanh Hy thắng thì vạn lượng bạc của nàng ta sẽ mất trắng.
Tiêu Vũ Hiên rút quạt ra, cười nhạo nói: “Sao lại không thể tính? Bổn công tử bị hủy bỏ tư cách liên quan gì đến cô ấy? Hơn nữa, tiếng trống cũng không phải do chúng ta đánh, vừa hay dừng ở lúc nha đầu xấu xí này có được cầu hoa liên quan gì đến chúng ta, nếu như cô bất mãn thì đi tìm người đánh trống đi”.
Cố Sơ Lan thân phận thấp kém, không dám trách cứ Tiêu Vũ Hiên.
Đương Đương công chúa thì không sợ hắn ta, nàng ta quát: “Ai biết các ngươi có thông đồng với nhau không”.
Sắc mặt Từ phu tử đanh lại: “Hỗn xược, người đánh trống là thị hầu bên cạnh của Thượng Quan phu tử, lẽ nào Thượng Quan phu tử lại cùng gian lận với đám Tiêu Vũ Hiên và Cố Thanh Hy ư?”
“Ta không có ý này, ý của ta là bọn họ rất có khả năng đã mua chuộc thị hầu của Thượng Quan phu tử”.
Thượng Quan phu tử đứng lên, một tay đằng trước, một tay để sau lưng, mỉm cười tao nhã, lời nói rất có khí phách: “Công chúa nghĩ nhiều rồi, Tiểu An từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, ta rất có niềm tin với hắn.
Mọi người đều chuẩn bị đi, về sau sẽ cùng so tài với các sĩ tử khác của Dạ Quốc ở Đông Viên, lựa chọn ra ba người tiến vào vòng chung kết”.
Nói rồi Thượng Quan phu tử tiêu sái rời khỏi học đường, đám người Từ phu tử cũng đi theo phía sau.
Đương Đương công chúa sốt ruột: “Thượng Quan phu tử, thầy nghe ta giải thích, ta không có ý nghi ngờ Tiểu An Tử, ta…”