Chương
“Nói thật, ta thật sự khâm phục lòng can đảm của a tỷ ngươi, nàng còn dám sinh em bé, còn ta thì ngay cả việc kết hôn cũng không dám. Mấy vị ca ca, tỷ tỷ của ta dũng cảm hơn ta một chút, ít nhất thì bọn họ đã thành thân, tuy nhiên không ai dám sinh”.
“Không phải đại ca và đại tẩu ngươi rất thích trẻ con à?”
“Thích thì thích, nhưng ai mà không sợ chứ? Đặc biệt là sinh con vào đêm mười lăm, cái này chính là thập tử vô sinh đấy. Hơn nữa… toàn bộ người trong thôn chúng ta đều trúng huyết chú, cứ mỗi mười lăm hàng tháng sẽ phát tác một lần, đau đến chết đi sống lại, ngươi nói xem, chẳng phải sinh em bé sẽ khiến chúng khổ theo hay sao? Cảm giác sống không bằng chết đó… chẳng lẽ chúng ta nếm trải thôi còn chưa đủ à?”
“Cũng đúng, nghe ngươi nói vậy, ta lại càng không dám kết hôn sinh con. Haiz, tộc trưởng đã đi lâu như vậy rồi, không biết có thể tìm được Long Châu không? Nếu tập hợp được bảy viên Long Châu thì tốt biết bao, mọi người sẽ không chịu đau đớn mỗi khi huyết chú phát tán nữa”.
“Vì tìm kiếm Long Châu, tộc trưởng đã bỏ ra rất nhiều, cũng đã chịu đựng rất nhiều đau khổ, ngươi cũng biết mà! Theo ta thì, cứ tùy duyên thôi, ta bằng lòng đau đến chết cũng không muốn tộc trưởng lao tâm lao lực vì chúng ta”.
Hai thôn dân vừa đi vừa trò chuyện.
Cố Thanh Hy nhìn bọn họ rời đi, hai tay ngăn không được phát run.
Toàn bộ người trong thôn đều trúng huyết chú?
Vậy chẳng phải tình huống của bọn họ cũng giống với Dịch Thần Phi hay sao?
Cố Thanh Hy thật sự không dám tin, nếu tất cả mọi người đều giống với Dịch Thần Phi, vậy chẳng phải bọn họ cũng sống không được bao lâu ư?
Nghĩ đến sự khác thường của Ngưu thúc và các vị trưởng lão lúc sáng, cuối cùng, Cố Thanh Hy cũng hiểu rõ.
Các trưởng lão đuổi nàng đi là vì không muốn nàng nhìn thấy tất cả những việc này.
Cố Thanh Hy chọn một hướng rồi lạnh lùng nói: “Tiểu Cửu, quay trở lại thôn”.
“Xì xì…”, Tiểu Cửu Nhi hướng về bên trái thè lưỡi.
Có lẽ đi về bên trái sẽ quay về thôn.
“Ta có điên mới tin ngươi, rời khỏi kết giới đi bên trái, quay về thôn cũng đi bên trái?”
Đi bên trái chắc chắn không sai, chủ nhân không được khi dễ rắn.
“Bớt nói nhảm, lập tức đi về bên phải, cõng ta quay về thôn”.
Nên đi bên trái…
“Ngày thường hễ ngươi nói đi về bên trái, vậy thì chắc chắn là bên phải, nếu ngươi nói đi bên phải, có lẽ ta sẽ suy nghĩ về việc đi bên trái”.
Tiểu Cửu Nhi còn muốn kháng nghị, nhưng Cố Thanh Hy đã bò lên người nó rồi lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu không mau đưa ta đi, sau này ngươi đừng có mơ mà dựa dẫm vào ta để lấy được đồ ăn ngon”.
Những lời này có lực sát thương quá mạnh mẽ, Tiểu Cửu Nhi chồm lên một cái… XÍU…UU! Phút chốc, người và thú đã biến mất.
Lúc quay về thôn thì sắc trời đã tối.
Thôn làng vốn vô cùng náo nhiệt, nhưng giờ lại không có một bóng người.