Chương
Lục trưởng lão nhanh chóng cướp lời đáp: “A Hy… Không, tộc trưởng, Đại trưởng lão cũng vì tốt cho người thôi. Sau chuyện ngày hôm qua, chắc hẳn người cũng đã biết được một số chuyện. Tất cả mọi người trong Ngọc tộc chúng ta đều trúng huyết chú. Nam nhân trúng huyết chú thì cơ thể sẽ bị thối rữa dần dần từ trong ra ngoài, cuối cùng sẽ chết vì đau đớn. Người cũng thấy tộc nhân của chúng ta đều chưa tới bốn mươi mà tóc đã bạc trắng, điều đó chứng tỏ cơ thể đã bị ăn mòn gần hết. Mấy vị trưởng lão chúng ta nhờ có nội lực thâm hậu chèo chống nên mới có thể gắng gượng sống đến bây giờ”.
“Còn các nữ nhân, mỗi lần huyết chú phát tác thì xương cốt toàn thân sẽ lần lượt gãy, họ cũng sẽ sống không bằng chết, để xương mọc lại phải cần khoảng hai mươi ngày. Người cũng là người của Ngọc tộc, sở dĩ huyết chú của người không phát tác là do mấy vị thái thượng trưởng lão thương người, đánh đổi mạng sống của mình, đẩy lực lượng huyết chú vào đan điền để phong ấn giúp người”.
“Sau này lực lượng phong ấn của thái thượng trưởng lão càng ngày càng yếu, người đã tự phong ấn võ công của mình nên huyết chú mới không tái phát. Nếu bây giờ người cởi bỏ phong ấn thì không chỉ dễ làm lộ thân phận người Ngọc tộc của người, huyết chú mà người vất vả lắm mới khống chế được cũng sẽ tái phát”.
Cố Thanh Hy đã hiểu đại khái.
Tại sao người của Ngọc tộc thà chấp nhận tộc trưởng của họ mất võ công cũng không muốn cởi bỏ phong ấn cho nàng, thậm chí còn tìm mọi cách củng cố phong ấn giúp nàng, hoá ra là sợ huyết chú của nàng phát tác.
Nàng cười xì một tiếng: “Chỉ là huyết chú thôi mà, người trong thôn chịu được thì sao ta có thể không chịu nổi chứ? Trong một tháng có mười ngày võ công đạt tới cấp bảy, rất có lời”.
Thái thượng trưởng lão luôn dễ tính lần này lại vô cùng cố chấp, ngay cả lời tộc trưởng nói cũng không nghe.
“Không được, không thể cởi bỏ lực lượng phong ấn của người. Tộc trưởng, người nói gì chúng ta cũng sẽ nghe theo, riêng việc này thì không được”.
“Đúng vậy, các thái thượng trưởng lão phải liều mạng mới tạm thời phong ấn huyết chú của người vào đan điền. Nếu như cởi bỏ lực lượng phong ấn của người thì coi như các thái thượng trưởng lão đã chết uổng”.
Dù Cố Thanh Hy có nói thế nào, các trưởng lão cũng nhất quyết không đồng ý.
Cố Thanh Hy siết chặt tay: “Được, nếu các ông đã không mở cho ta thì ta sẽ tự tu luyện lại, chỉ là cấp bảy thôi mà, ta không tin mình không thể đạt được”.
“Tộc trưởng…”
“Tại sao Thiên Phần tộc lại hạ huyết chú độc ác như thế với Ngọc tộc, việc này các ông có thể nói cho ta biết không?”
Các trưởng lão nhìn nhau, không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Lục trưởng lão cầm bầu rượu hồ lô bên hông lên, mở nắp uống ừng ực, sau đó mới chậm rãi kể: “Nghìn năm trước, Ngọc tộc là một quốc gia tên là Ngọc quốc, Thiên Phần tộc cũng là một quốc gia tên là Trần quốc. Ngọc quốc và Trần quốc vốn có quan hệ quốc gia thông gia với nhau”.
“Quốc gia thông gia?”
“Phải, khi hoàng đế Ngọc quốc còn ở trong bụng mẹ đã có hôn ước với công chúa Trần quốc cũng đang ở trong bụng mẹ. Công chúa Trần quốc yêu hoàng đế Ngọc quốc say đắm, nhưng hoàng đế Ngọc quốc đã có người trong lòng từ lâu. Ông ấy tình nguyện từ bỏ ngôi vị hoàng đế, thậm chí còn không tiếc hi sinh tính mạng của mình để cưới nữ tử dị quốc Hoàng Chân Chân. Trần quốc nổi tiếng với vu thuật, công chúa Trần quốc giết huynh giết phụ, ngồi lên ngôi vị nữ đế Trần quốc, tế cả Trần quốc để tạo nên huyết chú độc ác nhất thiên hạ”.