Chương
Hắn ta tưởng mình nghe lầm.
Trước khi vương phi trở về, chẳng phải chủ nhân đã bảo sẽ băm nàng thành tám mảnh sao?
Mặc dù băm thành tám mảnh hơi khoa trương.
Nhưng chủ tử tức giận là thật.
Hắn ta cứ tưởng khi vương phi trở về sẽ không được yên.
Nhưng bây giờ…
Đây là tình huống gì?
Chủ tử còn tự tay lột tôm cho vương phi, lau vết bẩn trên khoé miệng nàng…
Này này này này…
Rốt cuộc ai mới là chủ tử thế?
Quả nhiên người đời nói nam nhân có thê tử sẽ thay đổi, câu này không sai chút nào.
Cố Thanh Hy nghi hoặc nhìn Dạ Mặc Uyên.
Tên ngốc này trở nên ân cần như thế từ khi nào vậy?
Đừng nói là đang có ý đồ gì đấy nhé?
“À ừm… Vương gia, Long Châu không ở trong tay ta, người của Ngọc tộc đã lấy nó mất rồi. Về phần Ngọc tộc ở đâu thì ta cũng không biết, ta được đưa vào lúc hôn mê, lúc ra ngoài thì bị bịt mắt”.
Cố Thanh Hy phủi sạch mọi tội lỗi của mình.
Một lúc lâu sau Dạ Mặc Uyên mới hiểu ý của nàng.
“Người bắt nàng là Ngọc tộc?”
“Ừm ờ…”, Cố Thanh Hy miễn cưỡng đáp.
“Nàng và Ngọc tộc có quan hệ thế nào?”, Dạ Mặc Uyên nhìn nàng chằm chằm, không muốn bỏ lỡ một biểu cảm nào của nàng.
“Có thể có quan hệ gì, chỉ là trên người ta có Long Châu, họ muốn cướp Long Châu thôi”.
“Thật sao? Nhưng khi Ngọc tộc đưa nàng đi có nói rằng đại phu dưới chân núi không thể cứu nàng, chỉ có họ mới cứu được nàng”.
Dạ Mặc Uyên chắc chắn Cố Thanh Hy đang nói dối, chỉ là hắn đã điều động tất cả thế lực cũng không tra được Cố Thanh Hy và Ngọc tộc có quan hệ gì, họ dường như chưa bao giờ tiếp xúc nhau.
Cố Thanh Hy ăn đùi gà ngấu nghiến, nói lòng vòng: “Vậy hả, có lẽ là vì họ lấy được Long Châu từ ta, cho rằng nợ ta một ân tình nên mới tiện tay cứu ta”.
“Vậy nàng đã gặp chuyện gì ở Ngọc tộc, Ngọc tộc có những ai, họ đã cứu nàng bằng cách nào?”
“Vương gia, chàng hỏi nhiều như thế là muốn ta trả lời câu nào đây? Thê tử của chàng suýt mất mạng, chàng không biết quan tâm thì thôi, thế mà còn chất vấn tới tấp, ta là tù nhân của chàng à?”
Nói xong, Cố Thanh Hy cầm một miếng móng lợn bỏ vào miệng.
Sau một thời gian không được ăn thịt, không ngờ nàng lại cảm thấy thịt ngon như vậy, thảo nào Tiểu Cửu Nhi không thịt không vui.
Dạ Mặc Uyên hất văng móng lợn trong tay nàng, lạnh lùng quát: “Không phải ta đã dặn tất cả món ăn trong vương phủ không được thêm cay à? Lỡ như đứa trẻ trong bụng vương phi gặp bất trắc gì, các ngươi có gánh nổi không?”