Chương
Giọng Dạ Mặc Uyên có phần dịu dàng ít thấy: “Bản vương hi vọng nàng ấy có thể dịu dàng và ngoan ngoãn một chút, đừng suốt ngày câu tam đáp tứ, trêu hoa ghẹo nguyệt”.
Cố Thanh Hy gật đầu như thật: “Đây là điều nên có, tất cả nam nhân đều không thích nữ nhân đa tình”.
Dạ Mặc Uyên tưởng Cố Thanh Hy muốn nói với hắn rằng nàng chuẩn bị cải tà quy chính, sau này sẽ ngoan ngoãn ở vương phủ, không mập mờ với đám người Tiêu Vũ Hiên và Tư Mạc Phi nữa.
Cơn giận tích tụ mấy ngày nay đều tan biến.
“Vương gia, hôm khác ta sẽ tặng chàng một món quà”.
“Ồ.. Quà gì đấy?”, Dạ Mặc Uyên có chút hứng thú, cũng có chút vui vẻ.
Không uổng công hắn đã mất rất nhiều nội lực vì nàng.
Lúc trước trên núi Hồ Lô Huyết, Cố Thanh Hy giải độc cho hắn được một nửa thì chuồn mất, hắn định tính sổ với nàng, nhưng với biểu hiện của nàng lúc này, hắn sẽ bỏ qua chuyện trước đây.
“Hì hì, bí mật, đến lúc đó chàng sẽ biết”.
Mắt của Cố Thanh Hy nàng có tiếng là tinh tường.
Nữ nhân do nàng chọn chắc chắn ai cũng ngoan ngoãn hiểu chuyện, dịu dàng săn sóc, không sớm nắng chiều mưa.
Khi Dạ Mặc Uyên cảm thấy hứng thú với những nữ nhân này, đợi đến lúc họ mang thai con của hắn, nàng sẽ nhân cơ hội yêu cầu hoà li, từ nay về sau không còn quan hệ với hắn.
Hoàn mỹ…
Tại sao trước đây nàng không nghĩ tới chiêu này nhỉ?
Cố Thanh Hy nhếch môi cười, hiếm khi có tâm trạng vui vẻ, vẻ mặt của nàng rơi vào mắt Dạ Mặc Uyên, hắn cũng không cầm được cười theo.
Trong lòng hắn thầm mong chờ bất ngờ mà Cố Thanh Hy chuẩn bị cho hắn.
Dạ Mặc Uyên cười: “Chỉ cần là quà nàng nặng, bản vương đều thích”.
Nói nhảm.
Thiên hạ không có nam nhân nào không thích mỹ nhân.
Dạ Mặc Uyên có thể là ngoại lệ ư?
Chẳng lẽ tên ngốc này đoán được nàng định tặng mỹ nhân cho hắn nên mới vui vẻ như vậy?
Quả nhiên nam nhân trong thiên hạ đều như nhau.
Cố Thanh Hy quay lại chủ đề chính: “Vương gia, trời đã khuya rồi, có chính sự gì thì để mai rồi xử lí. Ta kiến nghị chàng đi nghỉ nhanh đi, ngủ sớm dậy sớm sẽ tốt cho sức khoẻ”.
Tai Dạ Mặc Uyên hơi đỏ lên.
Nàng đã không kịp chờ đợi muốn cùng phòng với hắn đấy ư?
Mặc dù hắn là vương gia nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ sắc, một lần duy nhất tiếp xúc với nữ sắc là lần trúng độc bị Cố Thanh Hy nhúng chàm.
Nghĩ đến lần đó, Dạ Mặc Uyên vẫn còn hơi ấm ức.
“Đúng là đã đến lúc nên đi ngủ”.
Tối nay hắn sẽ cho nàng biết kỹ thuật của hắn rất tốt.