Chương
Dạ Mặc Uyên điềm nhiên đáp: “Ừm”.
Đây là lần đầu tiên hắn nấu ăn, phải nấu đi nấu lại rất nhiều lần, hắn cũng không biết có hợp khẩu vị của nàng không.
“Với tay nghề của chàng, chàng đã đủ tư cách làm chồng rồi đấy”.
“Chồng?”
“Có nghĩa là phu quân”.
Một câu nói khiến tâm trạng u ám của Dạ Mặc Uyên lại trở nên sáng sủa.
Hắn đang nghĩ gì thế này, dù Cố Thanh Hy có mục đích khác, ít nhất thì nàng vẫn có tình cảm với hắn.
“Nếu nàng thích ăn cháo cá, sau này ta sẽ nấu cho nàng ăn mỗi ngày”.
“Khụ khụ khụ…”
Cố Thanh Hy suýt phun cháo ra ngoài.
Hắn đang diễn vẻ thâm tình này cho ai xem thế?
Nấu cho nàng ăn mỗi ngày?
Nàng có nghe lầm không?
Hay là Dạ Mặc Uyên thật sự đã có tình cảm với nàng?
Đừng mà, nàng còn muốn sống thêm mấy năm nữa.
“Chàng là vương gia, nấu cháo cá cho ta ăn mỗi ngày, làm sao ta nhận nổi? Chàng nên nấu cho người khác ăn”.
Cố Thanh Hy có ý khác, ám chỉ hắn nấu cho những nữ nhân khác ăn.
Dạ Mặc Uyên lại hiểu lầm, hắn kinh ngạc nhìn chiếc bụng phẳng lì của nàng, nói như thật: “Đúng nhỉ, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được”.
“Khụ khụ khụ…”
Cố Thanh Hy cúi đầu nhìn bụng mình, sau đó tiếp tục ho khan, không còn hứng thú với món cháo cá vừa ngon vừa ngậy nữa.
“Lớn vậy rồi mà ăn cháo cá cũng bị sặc cho được”, Dạ Mặc Uyên vừa nói, vừa vuốt lưng giúp nàng.
Cố Thanh Hy vội vàng tránh xa hắn, đưa cái bát trong tay mình cho hắn: “Ta no rồi, chàng ăn đi”.
“Mới ăn mấy miếng đã no?”
“Ừm ừm”.
Dạ Mặc Uyên ngoắc tay gọi người bưng xuống, khoé miệng cong lên: “Sáng mai bản vương sẽ nấu cho nàng ăn tiếp”.
“Đừng đừng đừng, ngày nào cũng ăn cháo cá, ta sợ mỡ trong máu sẽ quá cao”.
“Mỡ trong máu?”
“Có nói chàng cũng không hiểu, ta muốn đi ngủ”, nàng muốn nói là ngươi có thể lui ra rồi, tối nay ta sẽ ngủ ở đây.
“Tối nay ngủ ở đây?”
Cố Thanh Hy chớp đôi mắt to ngây thơ, nũng nịu hỏi: “Phu quân, tối nay thiếp có thể ngủ ở đây không?”